Chương 1: Cuộc Chạm Trán Với Vanadis

Độ dài: 8521 từ - Đăng lúc:27/08/2021 - Lượt xem: 4191

Phần 1

“Tigre-sama.”

Tiếng gọi của cô gái quá đỗi thân thuộc chạm đến tai Tigre, cùng lúc đó cậu cảm thấy cơ thể mình đang bị lay nhẹ. Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ đã tràn ngập cả căn phòng, báo hiệu cho Tigre rằng bình minh đã lên. Nhưng cậu vẫn chưa muốn rời xa chiếc giường êm ái của mình.

“Một chút nữa đi… Chỉ một chút nữa thôi.”

“Thế cho em hỏi ‘một chút nữa’ của ngài là bao lâu chứ?”

“Nay ta đâu có kế hoạch đi săn gì đâu, thế đến trưa rồi hãy…”

“Làm ơn đừng lười biếng nữa và dậy ngay dùm em!”

Cô điên tiết gào lên.

Cái chăn Tigre đang đắp bỗng bị lột tung ra, vai cậu bị nắm kéo bật dậy, và cứ thế Tigre bị đánh thức một cách thô bạo.

Mắt cậu nheo lại và từ từ mở ra, trước mặt cậu chỉ vài centimet là cô gái với gương mặt đang đỏ bừng vì tức giận. Với gương mặt như con nít của cô ấy thì dù có tức giận đi nữa cũng chẳng đáng sợ chút nào. Mái tóc được thắt hai bím của cô có màu hạt dẻ.

Khoác lên thân hình nhỏ nhắn của cô là trang phục hầu gái màu đen, có tay áo dài và váy dài qua gối. Nổi trên nền đen đó là chiếc tạp dề màu trắng, tạo cảm giác sạch sẽ khi nhìn vào.

“Ah… chào buổi sáng, Titta.”

Tigre mơ màng gọi tên cô hầu gái của mình. Thấy Tigre có vẻ chịu dậy rồi thì Titta mới chịu buông tay khỏi người cậu.

“Quân lính đã chuẩn bị xong hết rồi, giờ họ đang đợi chỉ mình ngài đấy, Tigre-sama!”

Tigre đơ người ra, mới nghĩ lại câu nói của cô trong hoang mang.

Sau một hồi máu dồn lên não, mặt cậu đỏ bừng sau khi nhận ra gì đó.

“Chết rồi!”

Cậu bật dậy phóng ra khỏi giường, cùng lúc đó Titta đưa cậu bộ quần áo đã được xếp ngay ngắn. Có cả chậu nước cạnh chân cô cũng đã được chuẩn bị sẵn.

“Em đúng là vẫn chu đáo như mọi khi. Cám ơn nhé.”

“Đó chỉ là vì em biết được chuyện như vầy sẽ xảy ra thôi. Trong lúc em xuống bếp chuẩn bị bữa sáng, ngài hãy rửa mặt rồi thay đồ đi nhé.”

Cơn giận đã tan biến, Titta nở nụ cười vui vẻ và cúi đầu chào, khụy gối đồng thời hai tay căng nhẹ chân váy ra, sau đó rời khỏi phòng một cách thanh lịch.

Tigre bắt đầu rửa mặt. Cảm giác mát lạnh đánh bay đi cơn buồn ngủ còn đọng lại trong người. Xong cậu vừa lao ra khỏi phòng vừa mặc đồ và gài nút trong khi chạy xuống hành lang.

“Dù gấp thế nào… Mình vẫn không thể chểnh mảng được.”

Lúc đầu cậu định đi thẳng tới phòng ăn luôn, nhưng thay vào đó cậu lại hướng đến căn phòng nhỏ nằm cuối hành lang.

Nó bé đến nỗi mà ba người lớn không thể ngồi cùng nhau trong đó. Đứng ở cuối căn phòng đối diện với lối vào là một giá đỡ được thiết kế tinh xảo, nằm trên đó là một cây cung. Dây cung đã được căng cứng, dường như có thể lập tức sử dụng nó bất cứ lúc nào. Nếu chỉ dùng một từ để miêu tả cây cung này, thì từ đó là ‘đen’. Từ tay nắm, dây cung — cả cây cung chỉ là màu đen huyền, không óng ánh cũng không phát sáng. Sẽ không đáng ngờ nếu nói cây cung này được cắt ra và chế tạo từ bóng tối.

—Chỉ một ánh nhìn vào nó thôi cũng bị lấn át bởi thứ áp lực vô hình nào đó…

Cây cung huyền bí này là vật gia truyền của gia tộc Vorn, được cho là tổ tiên dùng nó để đi săn.

Lời căn dặn cuối cùng của cha Tigre cũng liên quan đến cây cung này.

“Chỉ dùng cây cung này khi con thực sự cần nó. Các trường hợp còn lại thì không nên sử dụng.”

Sau khi nghe nguyện vọng của cha mình, Tigre cảm thấy một cảm giác rùng rợn khó tả phát ra từ cây cung, nên cậu quyết định không đụng đến nó.

Tigre vào tư thế nghiêm, điều hòa hơi thở, giơ nắm tay lên trước và đặt lên ngực. Sau đó cậu cúi đầu trước tổ tiên. Hành lễ xong, cậu từ tốn rời khỏi phòng và xuống phòng ăn.

Năm nay Tigrevurmud Vorn đã 16 tuổi. Cậu là thành viên của một gia tộc Bá tước thuộc Vương quốc Brune, cậu được hưởng tước hiệu của cha mình khi ông ấy qua đời vì bệnh tật. Đây là tước hiệu mà tổ tiên của cậu đạt được và giờ cậu được thừa kế nó. Nhưng vì đọc không thuận miệng, cả cậu cũng cảm thấy nó dài và khó gọi, nên cậu đã nói với những người thân cận cứ gọi cậu là ‘Tigre’.

Tigre bước vào phòng ăn, một mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi cậu.

Trên bàn là giâm bông (thịt nguội) với trứng rán, bánh mì lúa mạch đen, sữa, súp kem nấm và vài món khác, tất cả vẫn còn đủ nóng để tỏa ra làn hơi mờ, và được bày biện gọn gàng trên chiếc bàn ăn giản dị. Cạnh đó, Titta đã đứng đợi trong tư thế sẵn sàng phục vụ.

“Súp thôi là đủ rồi.”

“Không đủ ạ.”

Hể liên quan đến ăn uống là Titta rất nghiêm khắc.

“Lỡ bụng ngài đánh trống trước mặt mọi người chẳng phải sẽ rất khó coi sao?”

Titta hai tay chống hông, trừng ánh mắt đáng sợ về phía Tigre. Nó không còn là đôi mắt của cô hầu gái đáng yêu nữa rồi. Thậm chí đáng sợ hơn lúc đánh thức cậu dậy nữa. Biết mình biết ta, Tigre lập tức tỏ ra nhượng bộ.

Sau khi nuốt trôi bánh mì bằng sữa, cậu bê dĩa lên nuốt trọn món trứng, rồi làm một hơi cạn chén súp.

“Cám ơn vì bữa ăn.”

Vừa nói cậu đứng dậy.

Titta lập tức chặn đường với khăn miệng và cái lược trên tay.

“Trên miệng ngài vẫn còn lại vụng thức ăn kìa. Ngài hãy lau sạch đi ạ.”

Mặc dù cằn nhằn nhưng cô vẫn lau miệng cho cậu.

“Tóc ngài vẫn chưa gọn gàng lắm đấy.”

Cô cầm chiếc lược với lên chải lại gọn gàng mái tóc cậu.

“Nhìn bâu áo ngài bị cong kìa.”

Cô đặt lược với khăn lên bàn rồi chỉnh cổ áo cậu ngay nếp lại. Tigre chỉ biết phó thác hết mọi thứ cho Titta trong im lặng.

“—Tigre-sama.”

“Còn gì nữa sao?”

Giọng Titta bỗng không còn nghiêm khắc nữa, trở nên nữ tính hơn. Cô dịu dàng gọi Tigre. Bởi vì cô nhỏ hơn cậu một tuổi nên lúc nào cậu cũng xem cô như đứa em gái.

“Tigre-sama, tại sao ngài phải đích thân ra chiến trường vậy ạ?”

Tigre tỏ vẻ chút lo lắng. Cậu lấy tay vuốt mái tóc màu đỏ sẫm. Đây cũng không phải lần đầu Titta hỏi những câu khó như thế này, cậu biết bản thân đang chật vật đào ra câu trả lời thích hợp.

“Quốc vương bệ hạ có lệnh triệu tập quân đội mà. Thân là Bá tước Vorn của Vương quốc Brune, chẳng phải hoàn thành nghĩa vụ này là điều hiển nhiên sao.”

“N-Nhưng…”

Titta rơm rớm nước mắt ngước nhìn Tigre và bướng bỉnh cãi lại.

“Ngay cả đến một trăm binh sĩ cũng không dễ mà tập hợp được vậy mà…”

Quý tộc thì cũng có nhiều loại. So với họ thì gia tộc của Tigre, chưa thể gọi là ‘nghèo’, nhưng có thể nói là ‘đơn giản’. Những tính từ tương tự thế cũng không nói quá. Tình hình hiện tại gia tộc Vorn đúng như vậy mặc dù là quý tộc.

Đây là vùng đất mà Gia tộc Vorn cai quản, được gọi là Alsace, nó nằm ở vùng quê cách xa khu vực trung tâm của vương quốc. Không chỉ là mảnh đất nhỏ, mà nó còn bị bao trùm bởi đồi núi và rừng rậm, chính vì thế mà lợi nhuận thu từ nó cũng rất ít. Cho nên, cuộc sống của Tigre cũng không vương giả mấy như những gì mà người ta tưởng tượng. Không xa hoa cũng không tráng lệ. Ngay cả ngôi nhà cậu đang sống cũng chẳng to lắm. Dễ thấy nhất, là một mình Titta thôi cũng đã có thể lo liệu được hết mọi công việc nhà.

“Với lại, em nghe nói quân địch là Vương quốc Zhcted. Nếu đúng là vậy, chẳng phải Tigre-sama nên ở lại đây sao? Trên hết, Zhcted và Alsace chỉ cách nhau một ngọn núi thôi mà.”

“Có thể đúng như em nói, nhưng chẳng thể giấu được rằng nơi này thực sự chỉ là vùng quê nghèo. Zhcted chẳng thèm chiếm nơi này làm gì đâu.”

Với Tigre, viễn cảnh Alsace không bị biến thành chiến trường đã là một điều tốt rồi.

“Q-Quan trọng hơn… Chẳng phải bọn họ lúc nào cũng chế nhạo kỹ năng thiện xạ của ngài sao?”

“Dù gì đi nữa, nếu dùng mỗi cung thôi thì sao viết nên chanson de geste[1] được em.”

“Chẳng cần chanson de geste nào hết!”

Titta to tiếng kháng cự, trước khi vùi mặt vào ngực Tigre.

“Em chỉ mong… ngài đừng đặt bản thân vào hiểm nguy, cũng như không có thương tích gì ập đến ngài. Xin ngài hãy lành lặn trở về, có được không ạ.”

Cơ thể mảnh mai của cô hầu gái sà vào lòng, khẽ ôm Tigre.

“Em quá lo rồi. Chẳng phải hai năm trước ta vẫn lành lặn trở về sau trận chiến đầu tiên đó sao?”

“Lần đó, Urs-sama đã…”

Giọng Titta bỗng đứt quãng giữa chừng. Urs là người cha quá cố của Tigre.

Để Titta yên lòng, Tigre nhẹ nhàng xoa đầu cô.

“Trong trận này, đơn vị của ta nằm phía sau lực lượng chủ lực. Có thể nói, nó là vị trí an toàn. Nếu có bất trắc gì đi nữa, ta sẽ hành động cẩn trọng.”

Tigre đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi của Titta.

“Vâng ạ.”

Titta gật đầu.

“T-Tigre-sama này. Ra chiến trường ngài đừng có ngủ quên đấy.”

“Em nói giống như thể ta lúc nào cũng ngủ quên vậy.”

“Đúng vậy mà, chẳng phải chỉ có đúng một lần ngài dậy đúng giờ để đi săn sao?”

Dù nói vậy, nhưng Tigre biết Titta đang chúc phúc cho cậu bằng cả tấm lòng. Tigre ôm cô lần nữa, lần này Titta thả lỏng người để cho Tigre giữ chặt cô. Cậu cảm nhận được hơi ấm cơ thể qua bộ đồ, cũng như thoang thoảng hương thơm từ mái tóc màu hạt dẻ của cô. Mặc dù cậu muốn kéo dài khoảnh khắc này lâu thêm chút nữa, nhưng thời gian không còn nhiều. Tigre miễn cưỡng buông cô ra.

“Việc nhà trông cậy vào em đấy, Titta.”

Titta lấy tay áo lao đi nước mắt và mỉm cười:

“Cứ giao cho em, Tigre-sama. Ngài cũng hãy bảo trọng.”

✵✵✵

Tigre tay cầm cung, vai đeo ống tên, tiến đến cửa chính. Trước mắt cậu, quân lính đã sẵn sàng trong tư thế chờ lệnh. Một người đàn ông trung niên mặc áo giáp da, bước đến chỗ cậu và cúi đầu.

“Mọi người đã tập hợp đông đủ. Công tác chuẩn bị cũng đã hoàn tất, thưa cậu chủ.”

“Bertrand, ông làm tốt lắm.”

Người đàn ông này là phụ tá của Tigre. So với thanh niên như Tigre thì ông đích thực là ông già gân trên chiến trường. Ông cũng là người duy nhất trong đơn vị này ngoài Tigre được huấn luyện cưỡi ngựa bài bản.

Còn những người còn lại, họ chỉ là binh sĩ bình thường, hông đeo kiếm, tay cầm thương và được trang bị giáp da.

“Tôi chắc chắn đã tập hợp đủ số lượng bắt buộc.”

Tigre thở dài. Một vài binh sĩ kỳ cựu lên tiếng, giọng nữa đùa nữa thật:

“Thưa ngài, lo lắng cũng chẳng được gì. Dù từ lần cuối chúng tôi ra chiến trường đến nay cũng ba năm rồi. Ngày ngày chỉ cuốc đất trồng rau làm cơ thể chúng tôi cứng đờ hết rồi, báo cáo hết.”

“Chống lại Quân lệnh khác gì với cãi lời con sư tử cái ở nhà đâu? Sau cùng chúng ta vẫn ngoan ngoãn tuân mệnh vì bất lực thôi.”

“Anh nói chí phải. Sao chúng ta lại không đem vợ mình theo luôn? Tiếng gầm hung tợn của bà ấy có thể dọa chết một hai nghìn quân địch đấy, nhỉ?”

Đám binh lính cười phá lên thích thú.

“Cậu chủ cứ kệ hắn đi. Vợ hắn còn không phân biệt nổi ai là bạn ai là thù nữa là!”

Bertrand liền hài hước ứng đáp lại. Tigre chỉ biết nhún vai cho qua chuyện.

—Có vẻ sĩ khí không phải là vấn đề phải lo lắng.

Đợi khi tiếng cười lắng xuống, Tigre thực hiện nghi thức chào trong quân đội. Sau đó cậu leo lên yên con ngựa mà Betrand đã dắt tới và giơ tay phải lên ra lệnh.

“Đích đến của ta là Đồng bằng Dinant. Trên đường đi, chúng ta sẽ hợp quân với lực lượng của Ngài Mashas.”

Các binh lính bắt đầu giương chiến kỳ lên cao.

Có hai loại cờ. Một là loại có nền xanh dương, ở giữa có mặt trăng khuyết và ngôi sao băng — Chiến kỳ của Gia tộc Vorn. Cái còn lại là hình của Bayard — một con thiên mã có bờm đen và thân màu đỏ sẫm, biểu tượng của Vương quốc Brune.

“Được rồi, chúng ta khởi hành thôi!”

✵✵✵

Vương quốc Brune có chung đường biên giới phía đông với Vương quốc Zhcted. Vấn đề tranh chấp giữa đôi bên đã tồn tại hơn hai mươi năm nay.

Nguyên nhân xung đột xảy ra lúc này là do mưa lớn kéo dài gây ngập lụt trên con sông đóng vai trò như biên giới của đôi bên.

Trước tiên, các nạn nhân hai bên do lũ đã nhanh chóng chỉ tay về phía còn lại nói ‘Chuyện thế này là do đằng kia không làm tròn trách nhiệm trên con sông này’, điều này đã châm ngòi cho cuộc chiến.

Kế đến, sau khi được các nạn nhân phản ánh, cả hai nước vẫn giữ lập trường rằng ‘Do bên kia có vấn đề trong giải pháp phòng chống lũ lụt’, đã làm bùng lên ngọn lửa thù địch, và cuối cùng dẫn đến cuộc chiến tranh toàn diện.

Nếu nguyên nhân chỉ có thế thì Tigre không đáng để triệu tập ra chiến trường.

“Quân số địch chỉ vỏn vẹn năm nghìn, trong khi bên ta lại hơn hai mươi lăm nghìn. Đây thực sự là tin tốt.”

Giọng nói khinh địch phát ra từ người bên cạnh Tigre, một hiệp sĩ đã qua tuổi trung niên, Mashas Rodant.

Mashas là bạn của cha Tigre. Đã từng có khoảng thời gian Tigre được ông chăm sóc như như một người giám hộ.

“Ngài cũng nghe sao? Nghe nói do có Hoàng tử Điện hạ lần đầu ra trận.”

“Hình như đúng vậy đấy. Dù gì Quốc vương Bệ hạ khá chiều chuộng con trai mà.”

Thân hình bệ vệ của Mashas được trang bị bởi mũ và giáp sắt, ông giơ tay vuốt mép tỏ vẻ không hài lòng.

“Xung đột lần này như cuộc gây lộn của hai đứa con nít, dẫn đến việc cha mẹ hai bên phải can thiệp vào. Việc này cũng không hẳn là thứ có thể xoay chuyển tương lai của một quốc gia. Dựa vào đó có thể thấy chúng ta chỉ làm nền cho trận chiến đầu tiên của Điện hạ — Hoàng tử Regnas. Đúng hơn, lần này là cho Hoàng tử có thêm kinh nghiệm chiến trường.”

Vì đây là trận chiến đầu tiên cho quý tử của mình, nhà vua muốn đây phải là một chiến thắng vẻ vang.

Nhà vua đã điều động tất cả hiệp sĩ dưới trướng ông ta. Cũng như tất cả quý tộc ở vùng đồng bằng Dinant đều nhận được lệnh triệu tập ra chiến trường.

Kể cả những quý tộc nhỏ như Tigre và Mashas.

Con số khi tập hợp xong lên đến hơn hai mươi lăm nghìn. Trong khi lực lượng do Mashas lãnh đạo khoảng ba trăm người lực lưỡng. Trong đó, có khoảng năm mươi hiệp sĩ. Dù không ít, nhưng so với cả hai mươi lăm nghìn binh sĩ hùng mạnh, thì lực lượng của họ và Tigre chỉ như là giọt nước giữa đại dương. Đó là lý do vì sao hai người họ được xếp ở cuối rìa đội hình.

“Phần thắng trong tay người sở hữu nhiều binh lính hơn — điều cơ bản trong chiến tranh. Cũng đến lúc Hoàng tử Regnas kế ngôi thôi. Quốc vương Bệ hạ làm thế cũng không sai, ngài thấy đúng không?”

Tigre vỗ vai đồng cảm với ngài hiệp sĩ già.

Tuy nói để trấn an người khác nhưng cũng để thuyết phục bản thân mình. Nếu cậu không nói ra, sợ là ý chí chiến đấu sẽ không còn mất.

“Hiển nhiên, chúng ta chỉ là những quý tộc nhỏ. Việc cần làm là ngoan ngoãn chờ lệnh phía sau. Dường như ai cũng có suy nghĩ rằng chúng ta đã cầm chắc chiến thắng trong tay và lao đầu vào vinh quang nằm ngoài chiến trường… nó gợi lại cho ta, Tigre này, cậu đã nghe nói đến Công chúa Chiến tranh chưa?”

Mashas hỏi Tigre ngay khi nhớ lại gì đó. Tigre nghiêng đầu.

“Ý ngài là Bảy Vanadis của Zhcted?”

“Ừ, tên đó cũng đúng. Hình như lãnh đạo quân địch lần này cũng là một Vanadis. Dù chỉ mười sáu tuổi, nhưng cô ta là bất khả chiến bại, giành hết chiến thắng này đến chiến thắng khác. Là một kiếm sĩ tài ba, cô ta tiên phong trên chiến trường chém đứt mọi chướng ngại trước mặt. Gieo rắc nỗi sợ hãi với biệt danh như Meltis [Kiếm Vũ Công Chúa] hay Silvfrahl [Ngân Thiểm Phong Cơ hoặc Phong Công Chúa Của Ngọn Gió Bạc].”

Vương quốc Zhcted được trị vì bởi Hoàng đế và Bảy Vanadis.

—Bằng tuổi mình à?

Trong lòng Tigre xuất hiện một cảm giác khó tả với vị nữ tướng chưa từng chạm tráng này. Tuy họ đồng trang lứa, thậm chí cô ấy còn là phụ nữ, thế mà cô lại có kinh nghiệm chiến trường dày dặn cũng như nhiều chiến công hào hùng và hiện giờ đang lãnh đạo năm nghìn binh sĩ hùng hậu.

Ở Vương quốc Brune, phụ nữ không được phép trở thành hiệp sĩ, trừ khi họ sinh ra trong nhà của một quý tộc cao cấp.

Trên chiến trận xa xôi này lại càng không có cô hiệp sĩ nào xuất hiện. Nhưng chính vì thế, nghe tin này khiến Tigre cực kỳ háo hức.

“Vanadis đó, tên cô ta là gì?”

“Nếu ta nhớ không lầm là Eleonora Viltaria. Có tin đồn cô ta còn là một tuyệt sắc giai nhân. Giả như đặt một viên đá quý cạnh cô ta thì nó sẽ bị lu mờ đi nếu so sánh.”

“Cô ta đẹp đến thế à?”

“Hứng thú chuyện về các cô nàng xinh đẹp là điều tốt nhưng nhớ phải có chừng mực một chút. Không thì, Titta sẽ ghen đấy.”

Mashas cười đến mức bộ râu xám cũng mấp máy theo.

“Sao tự nhiên ngài lại nhắc Titta cơ chứ?”

Tigre ủ rũ đáp lại.

“Em ấy chỉ như đứa em gái—”

“Ngay từ bé mọi người cũng hay bảo hai đứa quấn quýt như anh em còn gì. Giống như cô em gái tháo vát đảm đương cho cậu anh lười biếng vậy.”

Mặc dù ý của Mashas vẫn vậy, nhưng nói thế Tigre cũng chẳng phản kháng lại được. Cậu gãi mái tóc đỏ sẫm của mình và đổi chủ đề.

“Nếu Vanadis là vị tướng tài như lời đồn, thế chẳng phải chúng ta đang trong một trận chiến cam go sao?”

“Chắc vậy, nhưng khác biệt về sức mạnh quân sự đơn giản là quá lớn. Thậm chí chỉ huy họ là một chiến lược gia tài ba, thì chắc họ cũng không vượt qua sự chênh lệch này.”

Dù Vanadis chiến đấu dũng mãnh như thế nào đi nữa, họ cũng không tài nào bù vào sự khác biệt áp đảo về số lượng.

Tigre định lên tiếng đồng tình, nhưng bởi một lý do nào đó cậu không thể. Trong cậu xuất hiện một thứ như điềm gỡ và cảm giác bất an. Vùng sau gáy cậu xuất hiện cảm giác như đang bị đốt. Đây không phải lần đầu cảm giác này xuất hiện. Nó giống như lần trong chuyến đi săn cậu bất cẩn rơi vào mai phục của bầy sói — hay là lần cậu chạm tráng với bầy rồng lúc trên núi.

Nó cũng xuất hiện vào những lần cậu thức dậy sớm và trong lúc thực hiện bài thể dục “chào cờ” buổi sáng thì Titta mở cửa phòng đánh thức cậu như thường lệ.

Mà bất cứ khi nào cảm giác này xuất hiện, thì có việc chẳng lành sắp xảy ra.

“Cháu có vẻ không quá vui mừng nhỉ.”

Tigre dường như bị lấn át bởi thứ cảm xúc ấy, thấy thế Mashas lo lắng hỏi thăm.

“Có gì khiến cháu lo lắng à? Trông không giống vẻ vô tư thường thấy của cháu.”

“Vô tư gì chứ? Không có cách khác tả cháu sao, như điềm tĩnh chẳng hạn?”

Mashas phì cười.

“Mà cháu muốn nói sao cũng được. Đối với ta, cái ngày lễ cháu kế vị Urs khoảng 2 năm trước cứ như mới hôm qua vậy.”

“Ch… Cháu có nói gì vào lúc đó hả?”

“Lúc mấy người đại diện của các làng với thị trấn hỏi cháu sẽ quản lý Alsace như thế nào, chẳng phải cháu chỉ nói là ‘À, rồi cũng có cách thôi?’ đấy sao. Đó chẳng phải vô tư thì là gì?”

Tigre chỉ nhún vai không thể đáp lại. Tuy nhiên, Mashas thì chẳng buông tha cậu.

“Hồi Urs còn sống, hắn luôn khen cháu như một người ‘bình tĩnh và kiên định, dù có chút lạc quan. Cháu nó nhạy bén và có một cơ thể cường tráng.’ Đó đúng là lời mà người cha dành cho con trai mình, đúng không?”

“Mà như ngài nói vậy, cháu thực sự tự tin vào cách cháu làm mọi thứ.”

Chỉ sau khi Mashas nói hết thì Tigre mới trả lời.

Mà thực sự cũng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng từng xảy ra ở Alsace.

Dù chậm nhưng thu nhập của họ vẫn ổn định. Những người đại diện mà bị choáng bởi câu nói bất ngờ của cậu cũng đối tốt với cậu sau vụ đó.

“Trừ những ngày đi săn, cháu có thể tự thức dậy mà không nhờ Titta chưa?”

“… À không, về chuyện đó thì…”

“Ta nghe Titta nói rằng nếu cháu có hai ba ngày nghỉ, thì cháu sẽ xách cung tên và cắm đầu đi săn trong rừng hay ngọn núi nào đó.”

Tigre lặng lẽ chùng vai xuống, cậu không thể chối bỏ sự thật đó.

“Thôi quên chuyện ta nói nãy giờ đi. Dù gì cháu cũng thể hiện tốt sứ mệnh của một lãnh chúa. Điều này, cháu có thể biết được qua vẻ mặt của họ.”

Mashas quay mặt qua vai, nhìn về các binh sĩ.

Sĩ khí khá thấp do được bố trí phía sau, nhưng không một ai lên tiếng than phiền hay trách móc cả.

“Tigre này, việc của chúng ta là đưa những người này về nhà an toàn, chứ không phải tìm cách để thắng trận. Ta không chắc đúng những gì cháu suy tư không, nhưng đừng quá lo lắng.”

“Cám ơn ngài đã quan tâm.”

Tigre tỏ lòng biết ơn.

Đúng như ông ta nói: Giờ không phải lúc nghĩ quá nhiều về việc đó. Dù gì cũng khá ức chế khi bị gọi ra chiến trường chỉ để làm nền cho Hoàng tử. Không ai mong đợi họ cống hiến cho trận chiến, cả Tigre lẫn Mashas đều hi vọng không ai phải sử dụng đến lực lượng của mình.

Vài ngày sau, Tigre và binh đoàn của mình đã đến Dinant.

Hai mươi nghìn binh chủ lực hùng mạnh, quân tiên phong đã vào vị trí ở chân núi. Năm nghìn quân hậu tập được chỉ huy bởi Hoàng tử Regnas thì trong thế sẵn sàng trên đỉnh đồi. Tigre và Mashas là một phần của quân hậu tập.

Chỉ mỗi vậy thôi cũng dễ thấy, tỉ lệ họ rơi vào tình thế phải vung kiếm là rất thấp.

 

Phần 2

Khi bình minh còn chưa ló dạng. Dưới bầu trời tối mịt, một nghìn binh lính đang âm thầm tiến công.

Họ phủ một lớp bùn lên bền mặt kim loại của kiếm và thương nhằm tránh phản chiếu ánh sáng lộ sự hiện diện, cũng như để ngựa chiến ngậm một miếng gỗ và bộc móng ngựa bằng vải bông. Cho thấy công tác phòng bị của họ cực kỳ kỹ lưỡng. Đúng như dự tính, họ đã đến sườn đồi mà không bị phát hiện bởi địch. Nếu họ leo lên hết con dốc thoải này thì họ có thể thấy được lực lượng của địch — dù gì thì đội quân hậu tập của Brune cũng có lính gác xuyên đêm. Ngọn lửa trại thì vẫn bình yên cháy.

“—Chúng ta tạm nghỉ. Bắt đầu chuẩn bị.”

Cô gái tóc bạch kim, người đang lãnh đạo đội kỵ binh đấy, cười nhẹ. Các binh sĩ bắt đầu nghỉ ngơi theo lệnh cô, họ tháo miếng gỗ và vải từ ngựa ra.

Một lúc sau, đội binh trinh sát mà họ cử đi trước đó đã trở về.

Nghe tin từ đội trinh sát rằng quân địch đã ngủ say và không chú ý đến hành động của họ, cô gái quay lại, hướng về phía các hiệp sĩ. Rút thanh trường kiếm bên hông, giơ lên không trung nhẹ nhàng như cơn gió.

“Có năm nghìn quân địch ngay trước mắt — gấp năm lần quân số chúng ta. Đây có thể là quân hậu tập của địch, nhưng nếu đây chính là cơ quan đầu não của chúng, thì đúng là nơi ở của thủ lĩnh quân địch.”

Tuy nhiên, cô gái có đôi mắt màu đỏ sẫm tràn đầy tinh thần quyết chiến, cô tiếp tục. 

“Dù như vậy, ta cũng sẽ ra trận và lập công danh. Các ngươi có muốn theo ta không?”

Các hiệp sĩ im lặng giơ tay, chĩa gươm và giáo thẳng lên bầu trời.

Cô gái quay mặt về hướng quân địch, cưỡi ngựa lên phía trước, vung thanh trường kiếm xuống theo hình vòng cung.

“Bắt đầu tiến công!”

Chiến kỳ phất phơ trong gió. Hình dáng của Zirnitra — một con hắc long, biểu tượng của Vương quốc Zhcted — nổi bật trên đó.

Không khí dồn dập khi họ tiến công. Các hiệp sĩ cầm kiếm, giáo và cung theo sau cô gái, cưỡi ngựa phi nước đại lên đỉnh đồi.

Nghe tiếng vó ngựa đập xuống mặt đất như thể tiếng khóc của đất vậy, cuối cùng lính gác đêm cũng phát hiện ra quân địch đột kích.

“Có địch—”

Thanh kiếm cô chớp một cái, cổ họng tên lính không còn là tiếng hét báo động nữa, thay vào đó là dòng máu đỏ phun trào ra.

Khác hẳn với khung cảnh sáng dần lên của bầu trời, cô gái dẫn đầu lực lượng một nghìn binh sĩ thẳng vào doanh trại kẻ địch và tạo nên cuộc tàn sát thảm khốc. Quân lính của Brune rơi vào hoảng loạn. Có người thậm chí còn buông vũ khí bỏ ngũ, bỏ chạy để cứu lấy mạng sống của mình. Dù vẫn có những kẻ dũng cảm đoàn kết phản kháng lại, nhưng sức càn quét của cuộc đột kích là quá lớn so với sự chống chịu yếu ớt của họ.

Nhưng trên hết, vẫn là cô gái anh dũng lãnh đạo lực lượng của Zhcted. Với thanh trường kiếm, cô đứng ở tiền tuyến của cuộc chiến, áp đảo kẻ địch với sức mạnh của mình.

Chỉ với một cuộc đột kích, hàng đống kẻ địch đã bị giết hoặc bị nghiền nát bởi vó ngựa. Dù là thế, vẫn không có một giọt máu nào dính trên người cô. Cứ mỗi lần thanh trường kiếm tạo ra tiếng gió rít, là thi thể rải rác trên mặt đất cứ tăng lên.

Mái tóc bạch kim của cô phất phơ trong gió, cô đã tấn công doanh trại kẻ địch chỉ với một nhóm hiệp sĩ dưới trướng.

Đến lúc này, thắng bại đã được định đoạt.

 

Phần 3

Nghe thấy ù ù bên tai mình.

Tiếng la hoảng loạn, thét vang, rên hấp hối, vó ngựa lách cách trên mặt đất và tiếng vũ khí va chạm nhau chất đầy tai mình.

“… Ugh.”

Tigre đã thức dậy.

Trãi ra trước mắt cậu là bầu trời xanh thẳm, nó rộng đến nỗi nuốt chửng cả cậu vào trong đó.

Tigre gạt đi sức nặng đè trên cơ thể và bật dậy.

Khi tiếng ù ù bên tai biến mất, cậu có thể nghe thấy tiếng gió thổi và tiếng rên rỉ mờ nhạt, cùng với tiếng sột soạt từ mảnh chiến kỳ và cỏ bị giẫm nát. Ánh bình minh đã len lỏi trên mặt đất cùng với những cơn gió, và mùi tanh của máu chạm đến mũi cậu.

“Mình đã bất tỉnh sao…?”

Loạng choạng cất bước. Những gì chào đón cậu chỉ là bóng dáng của những xác chết tràn ngập hết tầm nhìn — một ngọn đồi chết chóc.

Cỏ thì nhuộm bởi máu, còn mặt đất thì bao trùm bởi hàng trăm, thậm chí hàng nghìn tử thi nằm rải rác khắp nơi. Một cơn buồn nôn đột ngột tràn tới lấn át cậu. Tigre lấy tay che miệng lại. Cậu cảm thấy một cảm giác nhớp nháp, và nhận ra tay mình bị nhuộm đỏ.

—Máu…?

Cậu kiểm tra mặt và đầu, nhưng không có bất kỳ vết thương nào.

“Máu của người khác à?”

Có vẻ như bằng cách nào đó Tigre bị chôn dưới một vài thi thể. Vì vậy, cậu mới không bị địch phát hiện.

“Bertrand! Ngài Mashas!”

Cậu gọi tên người phụ tá của mình và ngài hiệp sĩ già thân thiết, nhưng không có hồi đáp. Tigre thử gọi to tên của những binh lính dưới trướng, nhưng quả nhiên vẫn không ai trả lời.

“Nếu họ thoát được thì sẽ ổn thôi, chắc vậy.”

Cậu nhìn đâu cũng thấy toàn thi thể. Trong đó nằm rải rác là những thanh kiếm, thương gãy và tàn dư của những mảnh chiến kỳ nhàu nát. Tầm nhìn bị hạn chế bởi sương mù sáng sớm che khuất những chỗ xa, nhưng trong tầm mắt cậu vẫn không có động tĩnh gì. Không có đồng minh cũng không có kẻ địch.

Lòng căm phẫn trong cậu với kẻ thù cũng không đến mức phải tuôn trào. Thay và đó, cậu bị kéo xuống bởi sức nặng của mệt mỏi và kiệt sức. Tigre thở dài.

“Trận này, nó thật thảm khốc…”

Tầm lúc bình minh, một cuộc tấn công bất ngờ được triển khai trên doanh trại của quân Brune. Quân tiên phong của Brune cũng thế. Hậu quả của cuộc hoảng loạn đã dẫn đến sự sụp đổ của hai mươi lăm nghìn quân chủ lực.

—Hôm qua, trước nửa đêm, quân ta đã xác nhận lực lượng của địch đang ở ngay phía trước chúng ta. Nói cách khác, Zhcted đã chia đội quân của họ thành hai nhóm. Mỗi nhóm đột kích vào quân hậu tập và quân tiên phong.

Tigre cảm nhận được cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Một kế hoạch đơn giản. Thậm chí con nít cũng nghĩ ra được.

—Cái đáng sợ là sự bình tĩnh mà họ thực hiện kế hoạch chống lại lực lượng đông gấp năm lần họ về số lượng.

Họ có ít binh lính hơn và, trên hết, họ chia đôi lực lượng của họ. Chỉ một sai lầm nhỏ là cả lực lượng sẽ bị nghiền nát. Các quân lính phải đấu tranh với áp lực đó, trình độ phải không hề thấp.

—Tuy vậy, chiến thắng thì rất vinh quang.

Đội quân của Brune đã tan vỡ hoàn toàn.

Bị cơn bỏ chạy tán loạn của quân lính lấn át, Tigre không còn ra lệnh cho binh lính được nữa. Cậu bị ngã khỏi ngựa và bất tỉnh.

Có vẻ đơn vị của Tigre đã tự hại chính mình nhiều hơn là kẻ thù.

“Cơ mà…”

Tigre nhớ lại. Người đứng trên tuyền tuyến của lực lượng địch, thanh trường kiếm của cô ta chớp sáng, cô gái tóc trắng bạc chém đứt quân lính của Brune từng người từng người một mà không ngừng nghỉ — cậu chỉ nhìn thoáng qua cô ấy.

“Cô ta là Vanadis à?”

Công chúa Chiến tranh, Vanadis, luôn đứng ở tiền tuyến của trận chiến — Mashas đã nói thế.

Ấn tượng không giống như vẻ đẹp mà cậu đã tưởng tượng về cô ta. Cậu vò mái tóc đỏ sẫm như thể ngẫm nghĩ lại nó.

 

May thay, cung của cậu rơi ngay bên cạnh.

Nhặt nó lên, cậu kéo nhẹ dây cung trong khi cảm thấy bồn chồn và lo lắng.

“… Còn xài được.”

Cậu thở phào nhẹ nhõm. Lỡ như cung bị cong hay dây cung bị chùng thì coi như vô dụng.

Ống tên cậu vẫn còn vài cây cung.

Cậu ngẩng mặt lên trời và xác định phương hướng bằng mặt trời.

“Hướng Tây bên này, nhở?”

Từ chiến trường này, đi về hướng Tây sẽ dẫn ta đến Brune; hướng Đông đến Zhcted.

Chịu đựng cơn ê ẩm khắp người, Tigre đi chậm rãi về hướng Tây. Để ý thấy có gì di chuyển trong tầm mắt của mình, cậu dừng lại.

Một hiệp sĩ đơn thân độc mã đang vung gươm phi ngựa đến cậu.

Tigre giương cung và lấy ra một mũi tên.

Ngựa của tên hiệp sĩ không giẫm thì nhảy qua những xác người nằm khắp nơi, từ từ tiến đến gần hơn Tigre. Khi khoảng cách giữa họ rút còn ba mươi alcin (khoảng ba mươi mét), tên hiệp sĩ thình lình hét lên.

“Một tên lính Brune vẫn còn sống? Ta sẽ lấy đầu của ngươi!”

Tigre vẫn yên lặng, lắp tên và giương cung. Cứ như thường lệ, cậu thả tay ra.

Thoắt ẩn thoắt hiện.

Thịch một cái, đã thấy mũi tên xuyên qua họng tên hiệp sĩ.

Tốc độ và sự bình tĩnh thật đáng kinh ngạc.

Hoàn toàn không thể đáp trả, cơ thể tên hiệp sĩ co giật và lảo đảo sang một bên, rồi rơi bịch xuống đất .

Ngựa mất chủ, nó hí lên. Trước khi Tigre đến chỗ, thì nó đã phi đi xa .

“Thôi bỏ nó vậy… nãy giờ cái gì cũng không suôn sẻ hết.”

Tigre thở dài. Nếu có một con ngựa, cậu có thể thoát khỏi chiến trường này một cách dễ dàng.

Bước nặng nề về phía trước, Tigre đi tiếp cuộc hành trình của mình. Nhưng trước khi bước được mười bước thì cậu phải khựng lại lần nữa.

“Quân địch sao?”

Ba trăm alcin (khoảng ba trăm mét) về phía trước, cậu thấy một nhóm hiệp sĩ. Nếu họ phát hiện ra cậu, thì Tigre có thể bị truy đuổi ngay lập tức.

“… Họ có bảy người.”

Tigre được ban cho cặp mắt tinh tường. Qua những chuyến đi săn, chúng được tôi luyện thêm sắc bén hơn, ngay cả mục tiêu cách ba trăm alcin, cậu vẫn có thể phân biệt được đặc điểm gương mặt của một người.

Cậu kiểm lại lượng tên trong ống. Chỉ còn lại bốn mũi tên.

Mặc dù cậu tự tin vào cung kỹ của mình, nhưng hoàn toàn không thể hạ gục hai người bằng một mũi tên. Nếu cả nhóm người đó truy đuổi cậu như tên hiệp sĩ trước đó, thì cậu cũng đành bất lực.

—Mong rằng họ là đồng minh.

Trong khi cầu nguyện, Tigre quan sát họ. Khi cậu thấy mặt người hiệp sĩ chỉ huy, cậu mở to mắt ngạc nhiên.

“Vanadis…”

Khi lực lượng quân Zhcted tiến hành đột kích, cô ta là người trực tiếp dẫn đầu cuộc tấn công.

Tigre bị cô quyến rũ đến nỗi quên cả thở.

Cô ấy là một thiếu nữ đồng trang lứa với cậu. Mái tóc bạch kim dài ngang eo, không mang giáp, và lung linh dưới ánh nắng mặt trời. Đôi mắt màu đỏ sẫm rạng rỡ và đầy phẩm giá. Đôi tay mảnh khảnh, hợp với một cô gái trạc tuổi cô, và thanh trường kiếm cô cầm trên tay lại hợp với cô một cách khó hiểu.

—Ngài Mashas từng nói cô ta sở hữu vẻ đẹp không ai sánh được, trừ một vài người.

Đúng như ông ấy nói. Để đánh giá vẻ đẹp đó dựa trên các tiêu chuẩn thông thường thì không hợp lý. Càng nhìn cô, càng khiến cậu thêm đồng tình với quan điểm trên.

Cuối cùng, Tigre định thần lại. Cậu lắc đầu, rũ bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, và bình tĩnh tập trung quan sát nhóm của Vanadis.

Có vẻ như những hiệp sĩ khác là hộ vệ của cô. Như thể bảo vệ cô, họ cưỡi ngựa phía trước cô.

—Nếu cậu giết được một Vanadis…

Cũng không thể lật ngược trận thua áp đảo mà phe cậu đã hứng chịu vào. Ngay bây giờ, lực lượng Zhcted chắc đang truy lùng trên diện rộng quân Brune đã chạy trốn.

“… Nhưng, nếu mình hạ gục được cô ta, khả năng cuộc truy lùng sẽ ngừng lại.”

Nếu Mashas, Bertrand, và những người lính Alsace còn sống, vậy vụ này sẽ làm khả năng đó cao hơn.

Tinh thần chiến đấu của cậu tăng lên. Nắm chặt cung trên tay.

“Mình phải làm thôi.”

Tigre kéo ra một mũi tên và lắp vào.

“Hỡi Eris, nữ thần của gió và bão tố…”

Tiếng cót két của việc kéo căng dây cung lấp đầy màng nhĩ cậu.

 

Trên lục địa này, tầm bắn tối đa cho cung thủ là hai trăm năm mươi alcin (khoảng hai trăm năm mươi mét).

Con số này tượng trưng cho độ xa của cung có thể bay — tầm bắn xác thực. Nếu một người muốn gây sát thương sinh lực mục tiêu, thì tầm bắn phải nhỏ hơn.

Ngay lúc này, Vanadis vẫn cách Tigre khoảng ba trăm alcin.

Dù thế, cậu vẫn bắn mũi tên.

Mũi tên xé toạc cơn gió, và đâm thẳng vào đầu con ngựa đang được cưỡi bởi một hiệp sĩ cạnh Vanadis.

Ngay khi con ngựa đổ gục xuống đất, kéo gã hiệp sĩ xuống theo, Tigre bắn tiếp mũi tên thứ hai.

Nó xuyên qua vùng giữa hai chân mày của gã hiệp sĩ còn lại.

“Được rồi.”

Cuối cùng, cùng với hai gã hộ vệ nằm xuống, một đường ngắm được mở ra — đường ngắm đến Vanadis tóc bạch kim và mắt màu đỏ sẫm, một khoảng trống cho mũi tên bay trúng cô ta.

“Mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi.”

Tigre với tay vào ống cung. Hơi thở cậu ngày càng nóng và nặng nề hơn.

Thậm chí khi ở sâu trong rừng núi, nơi ánh sáng không thể chạm tới, đối mặt với con Địa Long dài hơn bốn mươi chet (khoảng bốn mét), cậu vẫn chưa cảm thấy hồi hộp nhiều như lần này.

—Dự phòng trường hợp mấy gã hiệp sĩ khác muốn bảo vệ cô, họ sẽ bị cản trở bởi những kẻ và ngựa bị ngã. Đi vòng qua họ cũng mất một khoảng thời gian.

Dù thực sự chỉ trong khoảng thời gian khá ngắn, nhưng nó lại quá đủ cho Tigre.

—Trong trường hợp này, chỉ có hai cách hoặc là nằm úp mặt xuống ngựa hoặc là nhảy ra khỏi ngựa.

Cả hai bên cô đều là hộ vệ, thế nên cô không thể di chuyển qua hai hướng đó. Có một hướng khác là lùi về sau, nhưng chỉ đi được vài bước; không khả thi để tránh né. Và trước cô là đám thuộc hạ bị ngã cũng như ngựa. Khá khó để giậm nhảy qua họ mà không lấy đà, và ngựa cũng không thích thế.

Thậm chí Vanadis có thể xoay sở được, từ lúc bắt đầu nhảy đến lúc tiếp đất, chắc chắn có khoảng trống được mở ra.

Cứ như thế, Tigre một lần nữa nhắm vào Vanadis trong khi cảm giác ớn lạnh xộc thẳng vào người cậu.

Vanadis mỉm cười.

Cô ta nhìn thẳng vào cậu trong sự thích thú.

“Kuh.”

Tigre nghiến răng. Rõ ràng, cô ta đang xem thường cậu. Cậu kéo ra cả hai mũi tên còn lại trong ống. Một mũi tên cậu ngậm giữ lại; mũi tên kia cậu tra vào cung.

Nhưng những gì xảy ra vào lúc đó là một cảnh tượng khó tin.

Con ngựa mà Vanadis cưỡi nhẹ nhàng bay lên không trung, cách xa đám thuộc hạ đổ gục theo chiều cao. Tầm hai mươi chet (khoảng hai mét).

Đối với Tigre, con ngựa như thể mọc ra cánh mà bay. Không phải ‘nhảy’, mà gần như ‘bay’.

“Cái gì mới diễn ra thế này…?”

Kinh hãi và hoảng sợ bao trùm cơ thể Tigre. Cậu đã tưởng rằng mình bị hoa mắt.

Một con ngựa với người trên lưng không thể nào nhảy cao đến hai mươi chet mà không lấy đà.

Thế mà Vanadis ấy đã làm được với sự điềm tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, cô phi nhanh về hướng cậu đang đứng.

—Không được sợ…!

Cậu kiểm điểm bản thân.

‘Mình thấy ảo ảnh thôi.’

Lườm mắt nhìn cô ta, Tigre thả mũi tên thứ ba.

Mũi tên lướt theo cơn gió bay trong không trung. Như chỉ nhắm vào điểm chí tử trên trán cô, và nó bị đánh bay đi bởi một tia chớp bạc.

“… Không thể nào.”

Tigre mở miệng trơ mắt ra.

Cô ta cản được mũi tên bay đến từ hơn một trăm alcin với tốc độ cao chỉ bằng kiếm. Mức thông thạo đó chỉ có ở chanson de geste, một huyền thoại về những người anh hùng dũng cảm. Đó không phải là thứ một người bình thường có thể làm được.

Cậu lắp vào mũi tên cuối cùng.

Cậu hiển nhiên tin vào cung kỹ của mình. Không phải bàn cãi sự thật là kẻ địch đang lao thẳng về phía cậu và khoảng cách ba trăm alcin đang dần bị thu hẹp lại...

—Không thể trượt được.

Cậu nhắm mũi tên thẳng vào trán cô ta như lúc nãy. Nhưng không khác gì trước đó, nó vẫn bị trượt.

Trong suốt quãng thời gian đó, con ngựa được thúc bởi Vanadis, thậm chí không chậm lại dù chỉ một chút, vẫn phi nước đại lao nhanh về phía cậu. Tầm mười giây sau, cô ta đã đến được chỗ cậu.

“Kết thúc rồi sao?”

Cậu đã sử dụng hết sạch tên, và không còn vũ khí nào khác. Cuốc bộ khỏi vó ngựa là chuyện bất khả thi.

Nắm chặt cung tên trong tay, Tigre đứng dậy và tập trung đứng vững. Cậu không muốn trông mình quá khó coi.

Vanadis đến trước mặt Tigre, và dừng ngựa.

Mái tóc bạch kim của cô vẫn không bị máu hay bụi bẩn bám vào. Cô có nước da trắng làm cậu liên tưởng đến băng tuyết vĩnh cửu trên ngọn núi ở quê nhà. Vẻ ngoài đoan trang, sống mũi cân đối và ẩm ướt, đôi môi gợi cảm làm ta ngỡ như là một kiệt tác điêu khắc. Tuy vậy, đôi mắt đỏ sẫm đầy sức sống nhắc ta đây là một con người bằng xương bằng thịt.

Cô chĩa mũi kiếm về phía Tigre.

“Bỏ cung của ngươi sang một bên.”

Cậu làm theo lời cô vì không còn lựa chọn nào khác. Cô gật đầu như thỏa mãn và nói với nụ cười:

“Ngươi có kỹ năng tốt đấy.”

Phải mất một lúc Tigre mới nhận ra cô đang nhắc đến mình.

—Mình đang được khen à…? Mặc dù mình là người mới giương cung bắn cô ta?

Hơn cả hài lòng, cậu cảm thấy hoang mang.

“Tên ta là Eleonora Viltaria. Còn ngươi?”

“Tigrevurmud Vorn.”

“Ngươi là quý tộc à? Tước bậc gì?”

Trong nhiều vương quốc gồm cả Brune và Zhcted, người có họ đều thuộc giới quý tộc. Trừ trường hợp ngoại lệ, nếu không phải là quý tộc thì sẽ không có họ.

Tigre trả lời rằng cậu là một Bá tước thì cô ta càng cười tươi hơn.

“Rất tốt, Bá tước Vorn.”

Trong khi tra thanh trường kiếm vào vỏ trên hông, Eleonora vui vẻ nói với cậu.

“Từ giờ trở đi, ngươi thuộc về ta như một tù nhân chiến tranh.”

Trong khi cậu chết lặng bởi những lời không ngờ tới, hộ vệ của cô cuối cùng cũng bắt kịp.

Họ đã hoàn toàn vây quanh Tigre, chĩa gươm và giáo vào cậu, nhưng khi Eleonora phất tay, họ thu vũ khí lại ngạc nhiên.

“Lim, chở hắn ta sau cô. Hắn là tù nhân của ta. Thô bạo với hắn một chút cũng được, nhưng đừng để hắn bị thương nặng.”

Hiệp sĩ tên Lim chỉ im lặng gật đầu. Vì cả phần đầu của các hiệp sĩ được bao bọc bởi chiếc mũ sắt, nên Tigre không thể thấy biểu cảm của họ.

“Lên nhanh.”

Nhìn về hướng Tigre, Lim phát ra chất giọng trầm nghe được từ trong mũ. Tigre nhanh chóng nhận ra lý do giọng nói người tràn ngập phẫn nộ.

Ngựa của hiệp sĩ Lim đã bị cậu giết lúc nãy.

—Con ngựa này mượn từ mấy hiệp sĩ khác à? Giữa các hộ vệ khác thì người này cũng phải hơn họ một bậc.

“Tôi mang theo cung được không?”

Tigre hỏi trong khi chỉ vào cây cung cậu bỏ xuống đất lúc nãy. 

“Nó khá quan trọng với tôi.”

Cậu còn chứng minh mình vô hại bằng cách chỉ vào ống cung rỗng của mình. Lim đưa một tay về phía cậu.

“Cũng được. Tuy nhiên, ta sẽ giữ nó.”

Tigre đưa cây cung cho Lim và leo lên sau ngựa. Cậu đặt tay lên hông của Lim.

Bất ngờ, Lim bật cổ ra phía sau. Phần sau của nón đập vào mặt cậu.

“Làm cái gì vậy!”

Tigre phản ứng lại, che chiếc mũi đỏ bừng của mình.

Eleonora cười khoái chí, tới nổi vai cô run lên.

“Lim, hiện giờ hắn vẫn là tù binh của ta. Tử tế hơn xíu đi.”

“… Rõ, tuân lệnh.”

Dù giọng nói vẫn còn chút không thỏa mãn, Lim cũng phải tuân lệnh.

“Nếu ngươi dám làm gì khả nghi, ta sẽ lập tức ném ngươi xuống ngựa và giẫm đến chết.”

Tigre thở dài, phần vì phải chịu cơn giận của Lim, phần cũng vì không biết tương lai mình sẽ đi về đâu.

Quay lại phía các hiệp sĩ, Eleonora vui mừng tuyên bố:

“Dù đây là trận chiến buồn tẻ, nhưng vẫn đáng cho chúng ta tự hào bản thân mình. —Được rồi, tất cả rút lui.”

✵✵✵

Trận chiến ở Đồng bằng Dinant đã kết thúc với chiến thắng toàn diện thuộc về phía Vương quốc Zhcted.

Zhcted chỉ tổn thất chưa tới một trăm quân, trong khi phía Brune là hơn năm nghìn, số người bị thương là hơn gấp đôi số người chết.

Tuy nhiên, tổn thất không chỉ có thế. Brune có thể che giấu nhiều thứ, nhưng có một sự thật không thể thay đổi dù làm gì đi nữa.

Đó là cái chết của chỉ huy tối cao trên chiến trận — người thừa kế ngai vàng, Hoàng tử Regnas.



-Chú thích-

[1]Chanson de geste (Bản anh hùng ca): Thơ sử thi được viết bằng tiếng Pháp cổ, là một thể loại anh hùng ca thời Trung cổ.

Bình luận