Chương Mở Đầu

Độ dài: 2465 từ - Đăng lúc:23/08/2021 - Lượt xem: 4460

【Trích từ văn tự của Hội đồng Nguyên lão, Truyền thống của Dalmatia, Croatia】

Một ngày nọ, sói xấu xa cố gắng đột nhập vào lâu đài của vua lợn.

“Wow, lâu lắm rồi ta mới lại được đến một nơi lộng lẫy thế này. Nào các chú heo con đáng yêu ơi, hãy cho ta vào lâu đài của các ngươi nhé. Ta sẽ không làm gì xấu xa đâu.”

“Không, dĩ nhiên là không. Ngươi muốn gì chúng ta sẽ đáp ứng, nên đi đi.”

Vị vua lợn đáp trả con sói vẫn đang giở giọng van xin bên ngoài.

Vị vua khôn ngoan biết rằng con sói sẽ không bao giờ giữ lời hắn nói.

“Ta chẳng cần gì cả. Ta chỉ muốn vào trong lâu đài thôi. Nếu như ngươi không cho ta vào, ta sẽ tìm cách khác đấy, ngươi cũng biết thế mà, đúng không?”

“Làm ơn đi, xin đừng làm thế! Chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì ngoại trừ việc mở cổng cho ngươi!”

Mặc kệ lời cầu xin trong tuyệt vọng của vua lợn, con sói xấu xa bắt đầu hít thở thật sâu.

Khi hắn hít vào, hơi thở của hắn biến thành một cơn lốc và thổi bay lâu đài của vua lợn. Cả tòa lâu đài làm từ gạch tan tác như cây bông.

Rồi nó tiếp tục lớn lên thành một cơn bão lớn, quét sạch mọi thứ xung quanh lâu đài.

“Thấy chưa, chẳng phải giống như ta đã nói sao? Lẽ ra ngươi nên cho ta vào ngay từ đầu. Nhớ lấy bài học này nhé, đừng có bao giờ phản kháng lại ta.”

Con sói xấu xa chế giễu vua lợn.

《Dị bản》 ‘Ba Chú Heo Con’ được bắt nguồn từ những câu chuyện dân gian ‘Sói và Dê’ hay ‘Sói và Heo’. Nhưng bên cạnh đó có một giả thuyết khác ghê gớm hơn liên quan đến dị bản này.

Vào năm 1854, Quỷ Vương Dejanstahl Voban đã sử dụng quyền năng khủng khiếp của mình, [Bão Táp Và Xung Kích], để chế ngự những cơn bão, biến thành phố cảng Zadar[1] vùng Dalmatia[2] thành một bãi phế thải. Nhiều nhà nghiên cứu tin rằng, trải qua nhiều năm, ký ức về thảm kịch này đã được thổi vào trong những câu chuyện dân gian.

 

【Trích đoạn về Voban, Sasha Dejanstahl, Từ điển Pháp sư Châu Âu】

Ông được gọi là [Hầu Tước Voban], nhưng bản thân lại không phải là quý tộc.

Ông cất tiếng chào đời vào nửa đầu thế kỷ 18 ở khu vực nay thuộc Hungary, sinh ra với không một người thân thích nào. Ông sống trôi dạt từ nơi này đến nơi khác trong hơn mười năm, vật lộn hằng ngày để có một miếng bánh mì, cho tới ngày ông hạ sát một vị thần và bất chợt trở thành một Campione.

Campione là những người có được một phần [Quyền Năng] từ vị thần mà họ giết. Họ là những tồn tại đáng sợ được các pháp sư tôn là [Vua].

Vào lúc đó, Voban chưa phải là một [Hầu Tước].

Vài năm sau, ông đã tấn công lâu đài của Hầu tước trị vì khu vực, sau đó chiếm đoạt và trở thành một vị Hầu tước. Tuy nhiên chỉ sau vài năm, ông đã chán cái vị trí đó và tự từ bỏ nó. Tuy nhiên, chức danh thì vẫn được sử dụng — Hầu tước Voban.

Tên Voban xuất phát từ một sự việc khá khôi hài và hơi quái gở.

Khi biết Hầu tước thời đó có một con chó săn tên là ‘Voban’, ông đã lấy làm họ của mình. Rồi ra lệnh cho vị Hầu tước đó phải hầu hạ con chó cưng của hắn, bởi vì ông coi nó như là họ hàng của mình…

 

【Dame[3] Liliana Kranjcar, đã được yết kiến [Vua] ở Budapest】

Họ đang ở trong phòng của một khách sạn hạng sang, loại khách sạn có thể tìm thấy dễ dàng ở bất kỳ quốc gia nào.

Dù có sang trọng và thoải mái, nhưng so với cung điện của Quỷ Vương thì vẫn có đôi chút tầm thường.

Chủ nhân của căn phòng chính là người được gọi là Sasha Dejanstahl Voban.

Ông là một trong những Campione khiến pháp sư trên thế giới đều kính sợ như một vị vua, một Quỷ Vương.

Họ sở hữu trong tay sức mạnh pháp thuật vô cùng khủng khiếp được gọi là [Quyền Năng]. Thứ mà họ đã đoạt được khi tận tay hạ sát những vị thần hay nữ thần.

“Cô là cháu gái của Kranjcar phải không? Chúng ta đã gặp nhau cách đây bốn năm, nhưng ta còn chả nhớ nổi gương mặt cô… ah, đừng nghĩ ta cao tuổi nên lẩm cẩm nhé. Người ở thế hệ cô lớn quá nhanh. Điều này cũng sẽ xảy ra ngay cả với người khác ngoài ta.”

Giọng ông rành mạch và đầy trí tuệ.

Trông ông vẫn vậy vẫn không thay đổi kể từ lần gặp trước. Với vầng trán rộng, hốc mắt sâu và làn da tái nhợt. Nếu nói ông là giáo sư tại một trường đại học nào đó thì ai cũng sẽ tin.

Mái tóc bạc được chải mượt và râu cũng cạo sạch.

“Khi đó là ngẫu nhiên thôi. Lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ, và gặp ngài còn chưa tới mười phút. Xin ngài đừng để tâm đến chuyện đó.”

Liliana Kranjcar cúi đầu trả lời lịch sự.

Đồng thời khuỵu một gối và áp tay phải lên trước ngực.

Chào như vậy ở trong khách sạn thì có hơi kỳ lạ. Nhưng trước một vị [Vua], thì hiệp sĩ có trách nhiệm phải giới thiệu bản thân và cư xử đúng lễ nghĩa.

Cô thuộc Quân đoàn [Thánh Giá Đồng Đen] và chỉ mới mười sáu tuổi.

Nét mặt cô sáng lạn như đấng nam nhi, hào hiệp hơn là đáng yêu. Với mái tóc màu bạch kim được buộc theo kiểu đuôi ngựa.

Dù còn trẻ, nhưng cô đã là một pháp sư được phong tước [Đại Hiệp Sĩ].

Thậm chí ở Milan này, nơi những tài năng pháp thuật kỳ cựu tụ họp, người duy nhất có thể sánh với cô là Erica Blandelli của [Thánh Giá Đồng Thiếc Đen].

“Rất tốt. Giờ thì ta nghĩ cô cũng đã hiểu, nhưng ta không kiên nhẫn lắm nên hãy vào vấn đề luôn. Ta gọi cô từ Milan đến đây là vì có lý do.”

Voban nheo cặp mắt màu ngọc lục bảo lại.

Bất cứ khi nào ánh mắt tà ác đó lấp lánh, thì vật sống trước mắt sẽ biến thành muối. Đó là [Quyền Năng] mà ông đã đoạt từ quỷ thần Balor[4] của người Celtic.

[Đôi Mắt Sodom], [Binh Đoàn Sói], [Bão Táp Và Xung Kích], [Nhà Giam Người Hầu Thây Ma].

Các pháp sư Châu Âu mỗi người lại biết một [Quyền Năng] của ông.

“Ta nghĩ cô không quên nghi lễ bốn năm trước chứ? Đó là nghi lễ dùng một lượng lớn pháp thuật để triệu hồi một [Dị Thần]. Ta đang tính đến việc để cô giúp ta làm việc đó một lần nữa.”

Liliana chăm chú quan sát gương mặt Quỷ Vương.

‘Lượng pháp thuật cần có đó sẽ khiến nhiều người trở thành nạn nhân. Vậy sao ngài ấy lại muốn làm lại cái nghi thức nguy hiểm như vậy?’

Trong thoáng chốc, Liliana đã nhận ra.

‘Sát Thần Giả đi triệu hồi một vị thần. Nếu như vậy thì chỉ có một lý do duy nhất, đó là ngài ấy muốn có một cuộc chiến?’

“Khi đó tên Salvatore chết dẫm đã đi trước ta một bước. Ta không lường tới việc có một tên ngốc đến nơi triệu hồi vị thần của ta và cướp đi. Cô thấy đấy, ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ có một kẻ như vậy xuất hiện trong thế giới của chúng ta!”

Voban nói một cách dửng dưng, nhưng trong hai con ngươi tà ác của ông bắt đầu xao động.

Bốn năm trước, sự hiện diện của Quỷ Vương trẻ tuổi Salvatore Doni với xuất thân Ý đã được lan truyền và danh tiếng của anh trong giới pháp thuật khắp Châu Âu được truyền đi nhanh như sấm. Câu chuyện về một Sát Thần Giả đã nẫng tay trên chiến lợi phẩm của vị [Vua] già.

Liliana, khi đó tình cờ có mặt, đã ghi nhớ toàn bộ câu chuyện.

“Trong ba tháng nữa, các chòm sao và nhánh chảy của đường Ley[5] sẽ hợp thành để triệu hồi một vị thần lần đầu tiên trong suốt bốn năm. Có lẽ ta không thích thú với kiến thức này, nhưng có người lại hiểu rõ về nó. Đúng không hả, Caspar?”

Voban đột ngột hào hứng chuyển ánh nhìn ra phía sau Liliana.

Một sự hiện diện bất ngờ và kỳ lạ ngay đằng sau Liliana, khiến cô lo lắng vì không thể nghe hay nhìn thấy người đó. Ai mà lại có thể vượt mặt một [Đại Hiệp Sĩ] như cô?

Cô vội quay lại và thở dài.

Sau lưng cô là một lão già mặc đồ đen, đang gật đầu lúng túng trước câu hỏi của Voban như thể lão là một cỗ máy vô tri.

Khuôn mặt nhợt nhạt của lão vô cảm xúc. Mắt cũng hoàn toàn đờ đẫn và không tập trung.

Lão mang cái vỏ ngoài của một xác chết.

Nói đúng hơn lão là một xác chết biết đi.

‘Đây là [Người Hầu Thây Ma] sao!’

Liliana ngay lập tức nhớ đến một trong những quyền năng của vị vua già.

Buộc một con người do chính tay ông giết chết phải ở lại thế giới này như một xác sống và phải phục tùng tuyệt đối như một người hầu trung thành.

‘Thật tàn bạo.’

Liliana lẩm bẩm trong đầu.

Có khả năng xác chết này từng phản kháng lại Quỷ Vương khi còn sống. Có lẽ lão là một trong những pháp sư từng cản đường ông. Đó không phải chuyện thường. Đó một chiến công xứng đáng được ngợi ca.

Thế nhưng [Quyền Năng] này đã làm vấy bẩn và khinh miệt phẩm giá đó.

Bởi được thừa hưởng dòng máu của nhà Kranjcar và tổ chức [Thánh Giá Đồng Đen], việc chống đối vị Quỷ Vương này là hành động không thể tha thứ. Bằng không có lẽ cô đã rời khỏi đây từ lâu.

… Không.

Nếu thủ lĩnh của các pháp sư Ý, Salvatore Doni, đang khỏe mạnh, cô đã có thể yêu cầu sự hỗ trợ từ anh. Nhưng hiện tại thì điều đó là không thể.

Anh vừa trải qua một trận chiến thừa sống thiếu chết mới hai tháng trước, nên giờ giao đấu với một Campione khác có lẽ là quá sớm.

“Kranjcar, cô là một trong những Miko mà ta đã tập hợp được từ bốn năm trước, cô có nhớ người xuất sắc nhất năm đó là ai không?”

Để có thể triệu hồi một vị thần, ông đã sử dụng quyền năng của một vị vua để triệu tập vài chục Miko. Khi nghi lễ đó kết thúc, hai phần ba trong số họ đã mất đi lý trí, tâm lý bị chấn thương nghiêm trọng sau những gì phải chịu đựng.

May mắn thay, Liliana nằm trong số một phần ba còn lại.

“Lúc đó ta đã nhận ra rằng chất lượng quan trọng hơn số lượng. Thay vì tập hợp những kẻ vô dụng, ta sẽ tự tay chọn ra Miko giỏi nhất.”

Ông chĩa cặp mắt màu lục bảo về phía Liliana với vẻ thích thú.

Như thể chúng đang nhìn thấu ý muốn chống đối của cô.

“Nếu ta không nhầm, cô ta là người Châu Á phải không? Chắc cô không nhớ tên họ cô ta đâu nhỉ?”

Liliana trở nên do dự.

Cô có nên trung thực trả lời hay không? Dĩ nhiên là không. Thế nhưng ngay cả khi cô có nói dối thành công thì ông cũng sẽ biết được sự thật, bằng cách này hay cách khác.

Vì là một hiệp sĩ kiêu hãnh, nên cô đã làm theo vế trước.

Cô nên đối đầu với khó khăn này, tự nhúng bản thân vào và cố gắng hết sức để ông không thể hại thêm một ai nữa. Tự tin với tinh thần chính nghĩa của mình, Liliana kiên quyết.

“Tên cô ấy là Mariya. Một người Nhật và nghe nói là đến từ Tokyo. Xin lỗi cho sự mạo phạm này, nhưng nếu ngài ra lệnh, tôi sẽ truy tìm và mang bằng được cô ấy về đây.”

Cô cúi đầu đề nghị. Thế nhưng câu trả lời lại hoàn toàn bất ngờ.

“Ta có ý này còn hay hơn. Ta sẽ đích thân đến Nhật. Hừm, giờ nghĩ tới thì cũng lâu lắm rồi ta chưa đi du lịch.”

“Ngài là một Campione, thật sự sẽ đích thân đi sao ạ?”

“Lâu lâu ta cũng cần hít thở không khí nước ngoài, như thế không tốt sao? Ta giờ chỉ còn là lão già sắp chết, chỉ muốn tận hưởng một kỳ nghỉ ngắn ngủi thôi mà?”

Với chất giọng vừa đáng sợ vừa cố tỏ ra hài hước, vị Quỷ Vương khiến cho nàng hiệp sĩ không còn gì để mà phản đối.

“Nhưng có thêm người đồng hành thì vẫn tốt hơn. Ta muốn cô đảm nhận vai trò này, được không?”

Cho dù là không muốn đi chăng nữa, thì cô cũng không biết phải nói thế nào.

Voban hài lòng nhìn Liliana phục tùng và nói:

“Thế thì hãy chuẩn bị khởi hành ngay đi. Đừng có lãng phí thời gian của ta dù chỉ một giây.”

“Rõ. Tuy nhiên, tôi hỏi điều này được không? Ngài cũng có anh em tại Nhật, có nên liên lạc với người ấy trước không?”

Kusanagi Godou. Cậu trai đã đánh bại Thần chiến tranh Ba Tư cổ đại Verethragna, và đã trở thành một Campione.

Cậu có thể điều khiển mười hóa thân của vị thần và có trong tay hiệp sĩ đỏ, đối thủ của Liliana, người sẵn sàng nghe lệnh như một người tình.

Nhưng vị Quỷ Vương già nua đơn giản là từ chối điều đó và đáp lại bằng một nụ cười khinh bỉ.

“Không cần. Nếu có chuyện gì muốn nói, hắn có thể đến gặp ta.”

Ý nghĩ đó nảy ra thật nhanh trong đầu vị Quỷ Vương luôn vội vàng.

Âm mưu này sẽ sớm làm rối tung cuộc sống của Kusanagi Godou, cũng như làm náo loạn cả Tokyo.



-Chú thích-

[1]Zadar: Thủ đô của vùng Dalmatia cổ.
[2]Dalmatia: Vùng đất huyền thoại nằm ở phía Đông biển Adiratic, Croatia.
[3]Dame: Danh xưng dùng cho nữ hiệp sĩ.
[4]Mắt quỷ Balor: Vua của người Fomorion, một tộc người khổng lồ bán thần trong thần thoại Ailen — tương tự như người Titan. Ông có một con mắt phép ở giữa trán và một con ở sau đầu. Theo lời tiên tri kể lại ông đã bị giết hại bởi cháu của mình dù đã cố ngăn cản.
[5]Đường Ley: Những đường thẳng tắp được cho là nối các khu di tích cổ đại và tâm linh như vòng tròn đá, trụ đá đứng, nhà thờ với nhau.

Bình luận