Trận chiến với Athena diễn ra trong khoảng giữa đêm và sáng thứ Bảy.
Giống như các tổ chức khác, Học viện Jounan của Kusanagi Godou hôm nay cũng nghỉ. Đáng lẽ đó sẽ là một ngày nghỉ yên tĩnh, dành để phục hồi vết thương sau trận chiến — đáng lẽ là một ngày nghỉ như thế.
Thế nhưng cậu đã phải chịu một trận quở trách ác liệt của Mariya Yuri, tới mức cả cơ thể và đầu óc cậu trống rỗng.
Tuy vậy, cậu vẫn cố gắng hết sức.
Cậu là một người ngay thẳng, sẽ làm hết mình để giải quyết vấn đề một cách hòa bình dù có vô vàn khó khăn. Hơn nữa, những gì cậu làm với Erica là bắt buộc để có thể chiếm ưu thế trong các trận chiến.
Cậu đã cố giải thích hết sức chân thành.
Nhưng Yuri vẫn lạnh lùng.
“Đó, chuyện là thế. Nhưng từ quan điểm của Kusanagi-san, miễn là những sự cố gắng đó có thành tựu; ngay cả khi thành tựu đó đến từ một sự nỗ lực khác—”
Chuyện này vẫn chưa kết thúc.
“Đó là cách… Kusanagi-san, đó là cách cậu biện hộ đúng không? Hay là của Erica? Cậu không thấy nó nực cười à? Lấy một lý do vô lý như thế. Đừng có nghĩ rằng với cái lý do vớ vẩn đó thì có thể dễ dàng qua mặt được tôi.”
Cậu không có lấy một đường thoát thân.
Kết quả là cậu phải chịu một trận giáo huấn ba giờ liền, không ngừng nghỉ; lần này cậu đã hoàn toàn học được bài học xương máu.
Đối mặt với cô gái xinh đẹp nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn, một mình chỉ riêng hai người, cậu thấy như ngồi trên bàn chông…
Yuri lạnh lùng cả ngày, lời nói vô cùng sắc bén.
Dù vậy Godou rất biết ơn vì cô đã quan tâm đến cậu, kể cả những chi tiết nhỏ nhặt.
Đôi lúc, khi cô ngừng mắng cậu và hỏi thăm tình trạng cơ thể của Godou.
“Cậu thực sự… không sao chứ? Dù cậu mạnh mẽ hơn người thường, nhưng chắc vẫn có vấn đề chứ nhỉ? … Không thể tin là cậu hoàn toàn phục hồi, chỉ là khá bất thường về những mặt khác, những chuyện như thế xảy ra với cậu vì cậu vô cùng ngớ ngẩn đấy!”
Cô tức giận quở trách cậu.
Dù không đúng lắm, nhưng Godou biết là vì cô lo cho cậu mà thôi.
Mặc dù hôm qua cô cũng suýt chết. Nhưng cô vẫn lo cho người khác hơn cả bản thân mình, thực sự là một cô gái tốt bụng và mạnh mẽ.
—Vì thế, nên dù cô có tức giận hay lạnh nhạt thế nào, thì cũng đều là vì quan tâm đến Godou.
Nghĩ vậy nên Godou cúi đầu xin lỗi ngay khi cô kết thúc bài giáo huấn.
Đôi khi nói nửa chừng, cô sẽ đỏ mặt và lúng túng.
“Thế này hơi quá…”
Sự việc này diễn ra vào thứ Bảy.
Nhưng ngày hôm sau, Chủ Nhật, mới là thảm họa.
Đó là khi Godou đang cầm báo, nằm dài xem tin tức trên tivi ở phòng khách.
Edogawa, Koto, quận Trung tâm và những quận Cảng đã chìm trong bóng tối khoảng bốn tiếng.
Về chuyện này thì chính quyền đã bịa ra những lý do như là nguồn cấp điện bị hỏng và vẫn đang được điều tra — họ có tổ chức một buổi họp báo nhưng chẳng nói rõ điều gì.
Cậu đã kiểm tra truyền hình và tin tức; tất cả đều có chung một trang đầu như thế.
Nhưng chẳng có ai báo cáo về việc các dụng cụ chiếu sáng và đánh lửa cũng vô tác dụng tương tự.
Rõ ràng đã có ai đó kiểm soát thông tin.
Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử.
Có lẽ được thực hiện bởi những người mà cậu đã được nghe ngày hôm qua. Chắc chắn là họ.
‘Nhưng làm thế nào họ có thể giải quyết vấn đề khó khăn này nhỉ?’
Trong khi Godou còn đang nghĩ ngợi—
Thì Shizuka đã kéo cửa kính và bước vào phòng khách.
Vì một lý do nào đó, đôi mắt cô hôm nay chứa đầy sự hung tợn và cậu cảm thấy thật kỳ lạ.
“Sao đấy? Không vui à?”
“Không có gì — em mới gặp Mariya-senpai ở câu lạc bộ trà đạo.”
‘Sao thế nhỉ?’
Godou tiếp tục đọc báo và giả vờ lắng nghe; có lẽ không có gì quan trọng.
“Senpai bảo với em nói với Onii-chan là hôm qua chị ấy hơi thô lỗ và thực sự xin lỗi anh.”
Godou nhàn nhã đọc tờ báo và chỉ trả lời cho qua chuyện.
Nhưng tình hình lại lái sang một hướng không ngờ tới.
“Hôm qua, Onii-chan đã gặp senpai đúng không? Em nhớ là thứ Sáu anh đã hẹn gặp chị ấy qua điện thoại rồi. Thế mà, lại bí mật gặp cả ngày hôm qua… em muốn Onii-chan thú nhận tất cả cho em ngay bây giờ.”
Shizuka đột nhiên nói.
“Anh có quan hệ gì với Mariya-senpai? Không phải bất thường sao khi đi gặp một cô gái tới hai ngày liên tiếp? Chẳng giống bạn bè gì cả… Vậy, Onii-chan, nếu lương tâm anh trong sạch, anh dám thề với Chúa chứ? Sao nào? Anh có dám không?”
Shizuka đang quá háo hức và tò mò.
Cộng với cả việc của Erica nữa, mọi việc đang ngày trở nên rắc rối.
“Đừng nói với em là Onii-chan bắt cá hai tay nhé? Em đoán đúng phải không! Em luôn sợ là anh sẽ giống ông mà. Y hệt em đoán luôn! Kể từ khi anh bỏ bóng chày là em nghi ngờ rồi. Anh bỏ thể thao vì chuyện đồi bại này phải không. Onii-chan em không nghĩ anh tệ thế này đâu!”
‘Em gái à, sao em luôn coi anh trai mình hèn hạ như thế?’
Shizuka hoàn toàn không hiểu lời phản bác của Godou.
“Hừm! Em có thể biết anh có nói dối hay không chỉ bằng vẻ mặt của anh đấy. Onii-chan có biểu hiện che giấu những điều mà anh không dám giải thích.”
Cô đã đoán trúng phóc.
Dù cậu chẳng làm gì xấu xa, nhưng đây là chuyện bí mật.
Kết quả là Godou đã lúng túng như gà mắc tóc trước mặt em gái mình, và luôn phải tìm cách tránh mặt con bé mọi lúc mọi nơi.
Sau đó là vụ việc vào sáng thứ Hai.
Godou rời khỏi nhà. Dù thể trạng cậu đã hồi phục, nhưng tinh thần lại càng tồi tệ hơn.
—Cậu đã bị tước mất cả ngày nghỉ.
Tinh thần cậu cảm thấy vô cùng nặng nề.
Cậu bị ép buộc đến Rome, bị trận đấu dày vò rồi lại bị giáo huấn bởi cô Miko và cả em gái mình. Nếu tuần thứ hai này mà chuyện vẫn còn tiếp tục, thì cậu sẽ không thể nào mà chịu nổi được nữa.
‘Chẳng phải ngày nghỉ là để hưởng thụ trong yên bình và hạnh phúc hay sao?’
Có lẽ điều may mắn nhất là Erica đã ngừng quấy nhiễu cậu.
Sau khi chia tay sau trận đấu với Athena, Godou đã gọi cho cô rất nhiều lần.
Mặc dù cậu biết gặp cô chẳng có gì tốt đẹp cả. Nhưng cô đã từ Ý bay đến, nên ít nhất cậu phải gặp cô một lần trước khi cô rời đi. Cậu thậm chí còn chưa chào Anna.
Nhưng cậu không thể gọi được cho cô, cũng không nhìn thấy cô kể từ đêm đó.
‘Cô ta về rồi sao? Không, đó không phải phong cách của Erica.’
Godou tiếp tục bước đi trên con đường tới trường trong lo âu.
Em gái cậu bình thường vẫn đi học cùng cậu cũng không có mặt sáng nay. Vì có việc nên cô đã đi sớm hơn.
Học viện Tư lập Cao trung Jounan.
Tự do chẳng phải là thứ gì đó đặc biệt; ở đây học sinh cao trung năm nhất ở đâu cũng thấy.
Đó là mơ ước của Kusanagi Godou thường ngày. Không phải là Sát Thần Giả, không có quái vật, càng không phải là Quỷ Vương thứ bảy.
“Giờ nghĩ lại thì, đêm đó, Anna-san hình như đã nói vài điều kỳ lạ…?”
Godou chợt nhớ ra và cảm thấy khó hiểu.
‘Nếu cậu trở về an toàn, tôi sẽ tự tay nấu cho cậu một bữa ăn ngon… đại loại thế.’
‘Chị ấy đang đi làm nhiệm vụ, thì chị ấy sẽ nấu ở đâu nhỉ?’
Trừ khi ý của cô là lần sau Godou đến Ý…
Godou tiếp tục tiến về phía trước trong khi trầm tư.
Và chỉ một lúc sau, cậu đã hoàn toàn hiểu rõ vấn đề, khi nhìn thấy hình bóng một cô gái đứng đằng xa.
“Chào Godou. Anh thấy sao? Bộ đồng phục hợp em không? Đây là lần đầu em mặc đồng phục nên hơi có chút là lạ.”
Một giọng nói quen thuộc réo gọi tên cậu.
Trước mặt cậu là một cô gái xinh đẹp, trong bộ đồng phục trường mà cậu đã quen mắt.
Vậy hóa ra chuyện là thế. Anna khi đó đã chuẩn bị một cuộc sống lâu dài tại Nhật cùng chủ nhân của mình; đó là lý do Erica đã mang một người giỏi tiếng Nhật theo cùng.
“Oy, Erica, dù là hiểu rồi nhưng tôi vẫn muốn hỏi; cô tính sống ở Nhật đấy à? Bộ đồ đó là sao?”
“Chỉ là một bộ đồng phục thôi mà, không phải đây là đồng phục trường của Godou sao? Dù em không hiểu vì sao lại phải mặc giống nhau, nhưng không sao, em chấp nhận được.”
Cô đung đưa mái tóc vàng và xoay người trước mắt Godou.
Cô mặc đồng phục cộc tay của Học viện Jounan.
Chiều cao và vòng eo của cô rõ ràng khác hẳn với các cô gái Nhật, và vì thế nên đôi chân thon của cô trở nên vô cùng nổi bật.
“Kể từ hôm nay em sẽ du học ở trường của Godou, em chuyển đồ cả cuối tuần. Vì thế, nên em không để ý cuộc gọi của anh, xin lỗi nhé.”
Cô nở một nụ cười như ác quỷ.
‘Cô ta chẳng thấy mình có lỗi gì cả!’
Godou thầm nguyền rủa.
Vì đó là Erica, nên đây hoàn toàn là chuyện có chủ đích, từ đầu đến cuối — chỉ là để nhìn thấy vẻ mặt như bị tê liệt của Godou.
“Cô, cô chẳng phải là thành viên của tổ chức bí mật ở Milan à? Không phải trách nhiệm đó nặng nề lắm sao? Sao cô lại làm được việc này hả?”
“Dĩ nhiên. Em nói với họ là em đi để trông chừng Godou, ai cũng vui vẻ tiễn em đi. Anh vẫn chưa hiểu vị trí của anh à. Với mục đích duy trì quan hệ với Sát Thần Giả, ngay cả thủ lĩnh cũng phải đi công tác dài ngày.”
Erica tiến về phía Godou như một con thú săn đang vờn quanh con mồi.
Trước khi cậu kịp nhận ra, cô đã nhanh như cắt túm lấy cổ tay cậu.
“Từ giờ, chúng ta sẽ bên nhau mỗi ngày. Chưa kể, em còn học chung lớp với Godou nữa. Được rồi, đi thôi.”
Với cánh tay bị kéo bởi Erica, Godou đành sóng bước cùng cô trên con đường tới trường.
Bởi cô quá mạnh, cậu không thể giằng ra mà chạy thoát.
Câu thật sự không có cách nào để chạy thoát — Godou nhìn xung quanh và rồi thứ đem đến cho cậu là sự tuyệt vọng tột cùng.
“Kusanagi-san, cậu vẫn không thay đổi được cái thói quen đồi bại đúng không. Thậm chí tôi đã nói vậy với cậu rồi, mà cậu vẫn cư xử vô liêm sỉ như thế chỉ sau có vài ngày!”
Godou thực chất không còn tư cách mà cầu xin Chúa.
Nhưng giờ cậu không thể không chửi rủa người vì đã hành hạ cậu.
‘Một ngày có bao nhiêu lúc, sao phải chọn lúc này để cho Erica và Mariya Yuri gặp nhau!’
Tất nhiên, là cả hai cô gái cùng mặc đồng phục Học viện Jounan.
Đây là lần đầu cậu thấy Yuri mặc đồng phục trường, nó rất gọn gàng và hợp với cô, nhưng khi cô tiến lại gần lại vô cùng đáng sợ.
“Hai người có tách nhau ra được không? Bộ đồng phục này là sao hả, Erica-san? Đừng nói với tôi là cô định ở lại Nhật đấy nhé?”
Đôi mắt Yuri lạnh như băng khi chiếu xiên vào cặp đôi.
Bên trong đó là sự thịnh nộ đang sôi sục cuồn cuộn.
“Đúng thế, nghĩ mà xem, hai người yêu nhau nhưng chỉ gặp nhau được sau mười hai giờ bay, thật là tàn nhẫn. Hơn nữa, ở đây tôi có thể dễ dàng thực hiện công việc của mình, lợi cả đôi đường mà?”
Erica đáp lại thờ ơ, khiến cho cô Miko nổi đóa.
‘Công việc — cô ta thực sự có kế hoạch lợi dụng sức mạnh của mình.’
Điều này thật sự gây ấn tượng với Godou. Cái tính thẳng thắng đó đã là một phần tính cách của Erica, dù có là tốt hay xấu.
Cô ta quả thật là một mụ phù thủy thâm hiểm luôn tìm kế thao túng người khác.
Godou không hề muốn cởi mở với cô, một phần cũng là vì cái tính cách đó.
Nhưng từ cái nhìn của người nghiêm túc của Yuri, thì trông cậu như thể đang bị quyến rũ bởi Erica.
Yuri nhanh chóng quay lại nhìn Godou, người vẫn đang tính kế để thoát thân.
“Lần trước tôi có nói cậu nên cứng rắn mà từ chối những lời dụ dỗ của Erica-san đi mà. Tôi… Tôi thực sự đã mong cậu làm vậy, nhưng giờ thì chuyện gì đang diễn ra đây?”
“X-Xin lỗi, Mariya-san. Nhưng tôi thực sự không biết… và ngay cả khi tôi làm vậy, thì tôi cũng không chắc có thể ngăn cản được Erica.”
“Thật đấy à! Cậu vẫn kiểu thái độ đó. Cô ta nũng nịu một chút là có thể dắt mũi cậu ngay được, ngay cả khi cậu vừa mới học được bài học để đời xong!”
Yuri phẫn nộ.
Việc này không thể trách cô, vì Erica và Godou là những người thực sự chịu trách nhiệm cho việc Tokyo bị chìm trong bóng tối, nên cả hai không thể nói bất cứ điều gì để phản bác lại.
“Chúng ta nên dừng đôi co và đi học đi. Mặc dù từ giờ chúng ta sẽ được ở bên nhau, nhưng nên kéo dài tuần trăng mật càng lâu càng tốt chứ, vì vậy hãy cứ hưởng thụ đi nhé?”
“Kusanagi-san, đừng để bị cô ấy cám dỗ! —Tốt thôi, từ hôm nay tôi tạm thời sẽ ở cạnh hai người. Tôi sẽ giám sát để đảm bảo rằng hai người không làm bất cứ điều gì mờ ám.”
Vào lúc đó, Godou cuối cùng cũng nhận ra tình huống nguy hiểm mà mình đang gặp phải.
Câu hỏi là: Cậu đang gặp chuyện gì đây?
Câu trả lời: Bị lôi kéo vào thế tay trong tay với một mỹ nhân tóc vàng, và là nam sinh gần gũi nhất với người được xem là đẹp nhất học viện.
Đúng vậy, có lẽ bởi bị kích động, Yuri đã tới sát ngực Godou.
Trông như thể cô người yêu tóc vàng đang cố quyến rũ một người chồng lăng nhăng, trong khi người vợ đẫm nước mắt thì nỗ lực lôi anh ta trở về…
Cậu bị tất cả học sinh Học viện Jounan nhìn chằm chằm như thể một tên tội phạm.
—Godou rùng mình.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, liệu cậu sẽ thành kẻ nổi tiếng nhờ vào tai tiếng chăng!?
“À, đúng rồi! Vì cuối cùng em đã đến Nhật, em sẽ đích thân đến ra mắt nhà Godou và cho họ biết mối quan hệ của chúng ta.”
“Kusanagi-san, cậu không thể làm điều đó! Có quan hệ với cô gái này, cậu sẽ giải thích ra sao cho Shizuka — em gái cậu và gia đình cậu đây?”
“Không sao đâu. Miễn là tôi chân thành thì những người bình thường sẽ vui vẻ chào đón tôi. Tôi tự tin về điều này, nên cô không cần lo lắng.”
“Cô định lừa gạt cả nhà Kusanagi sao?”
“Đừng nói nó theo một hướng tiêu cực chứ, tạo quan hệ tốt đẹp với gia đình người yêu thì đâu có gì sai? Anh có nghĩ vậy không Godou?”
“Kusanagi-san, đừng chỉ đứng đó, nhanh ngăn Erica-san lại đi.”
Bị kẹt giữa hai cô gái, Godou không còn đường rút lui.
Dù cho thế nào đi nữa thì cậu cũng không thể nghĩ ra cách để thoát khỏi tình huống khó khăn này. Điều duy nhất cậu có thể làm là mong cho một vị thần nào đó sẽ xuất hiện và cứu rỗi cậu.
‘—Chúa ơi, xin hãy cho con một cuộc sống bình yên. Có gì quá đáng đâu, chỉ là con không muốn phải gặp thêm thần thánh hay ma quỷ nào nữa, và được sống yên bình mỗi ngày. Vì vậy, xin người hãy giúp con.’
Thế nhưng khát vọng khẩn thiết của Kusanagi Godou dường như sẽ không xảy ra ngay lúc này.
Bình luận