Chương 4: Kẻ Thù Đến Từ Phương Xa

Độ dài: 9167 từ - Đăng lúc:23/08/2021 - Lượt xem: 5970

Phần 1

Bước ra khỏi trạm Shobakouen, Godou ngay lập tức đi kiếm một tấm bản đồ vốn luôn được để sẵn xung quanh.

Sau cuộc gọi ngày hôm qua, cậu đã lên đường đi tìm điểm hẹn, chắc hẳn đó là đền thờ Thần Đạo ít người biết đến nhất, ít ra là có cậu không biết.

Mặc dù cậu biết rõ trạm xe bus gần nhất và cả đường đi bộ đến đó, thì cũng sẽ phải mất một lúc khá lâu mới đến được.

Nhìn lại đường đi tới điểm hẹn của mình trên bản đồ thêm một lần nữa, Godou bắt đầu đi.

⸻⸻⸻⸻⸻⸻

“Sao lại phải đến đền? Có đầy nơi tốt đẹp hơn để gặp gỡ… rồi còn học cùng trường với anh, sao không cứ gặp anh ở trường thôi?”

“Anh nói em mới nhớ, có người nói với em là chị ấy đang làm Miko tại một ngôi đền ở đâu đó. Chị ấy còn không làm vì tiền, mà chỉ vì yêu thích thôi. Do đó… có thể vì thế nên chị ấy mới thích đến đền đúng không?”

Đêm qua, cặp anh em đang bàn bạc với nhau về yêu cầu kỳ lạ này.

Sau khi nghe Shizuka nói thế, sự lo lắng của Godou còn tăng theo cấp số nhân.

“Được rồi, giờ quyết xem sáng mai anh sẽ làm gì nhé. Onii-chan, khi nào anh định đến đó? Hay là lúc tan học?”

“Sao anh lại phải nghe theo em? Anh có thể tự quyết định, cảm ơn nhé.”

“Vì Onii-chan thô lỗ lắm, không nhạy cảm chút nào, em không thể để anh đi gặp một ojou-sama ngây thơ trong sáng như thế được, đúng không? Nên em sẽ đi với anh.”

“Đủ rồi đấy Shizuka, anh có phải học sinh tiểu học đâu, anh không cần người đi cùng.”

“Hmm… em đi cùng anh thì sao? Anh tính làm gì mờ ám với Mariya-senpai—”

Sau một hồi thống khổ van xin, Godou đã thuyết phục được Shizuka không đi theo.

⸻⸻⸻⸻⸻⸻

Hôm sau cậu đã quyết định về nhà trước để thay đồng phục, sau đó đi một mình tới điểm hẹn, và mang theo Gorgoneion, đặt trong một cái túi.

Có lẽ vật này còn nguy hiểm hơn cậu tưởng tượng?

Có thể đó là lý do Mariya muốn gặp cậu ngoài trường, có lẽ là để tránh việc bị học sinh khác nhìn thấy… Điều này hoàn toàn hợp lý.

Godou cuối cùng cũng cảm thấy như vậy… lẽ ra cậu không nên nhận cái vật chết người này từ Erica!

Lại một lần nữa thấy tội lỗi, cậu tiếp tục cất bước, và cuối cùng đã đặt chân đến cổng đền.

Bậc thang đá trước mặt là trở ngại cuối cùng của cậu.

Godou thở dài mệt mỏi và bắt đầu bước lên, cho tới khi lên đến được đích — Miếu Nanao.

Cậu bước qua torii[1] và tiến sâu vào sân đền.

Người ra đón cậu là một cô gái mặc đồ Miko.

“Chúng tôi vô cùng vinh hạnh khi được ngài ghé thăm ngôi miếu hèn mọn này, Kusanagi Godou-sama. Sự hiện diện của ngài thật là quý giá, mong ngài bỏ qua sự bất cẩn của tôi, khi yêu cầu một Campione cao quý bước vào nơi này.”

Cô nàng Miko cúi sâu người chào.

Sự hòa hợp tuyệt vời của lớp Hakama và bộ Furisode đỏ thắm trên lớp Kosode trắng của cô làm cậu lóa mắt. Và khi cô ngẩng đầu lên, ngay lập tức Godou hiểu vì sao Shizuka lại sử dụng từ “hoàn mỹ” để mô tả cô.

“Tên tôi là Mariya Yuri. Nhắc đến cuộc gọi tối qua đến người cao quý như ngài, tôi chân thành xin lỗi.”

Mái tóc nâu đen của cô bồng bềnh theo từng cử động.

Mariya Yuri — quả thực đẹp như lời đồn, đó không chỉ là đẹp, mà trong cô còn sở hữu những nét quý tộc thuần khiết, cùng đôi mắt ánh lên sự thông minh hiếm có.

Trong tất cả những người Godou từng gặp, Erica Blandelli mang một vẻ đẹp thực sự phi phàm.

Tuy nhiên, Mariya trước mặt cậu đây chắc chắn là ngang cơ với cô.

Nếu coi Erica là một bông hoa Camellia đằm thắm, thì ojou-sama lịch thiệp, hoàn mỹ này chính là một bông hoa anh đào đang nở rộ đầy thu hút.

“Cậu là pháp sư phải không? Giống như những người ở Châu Âu, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp ở Nhật Bản.”

“Đúng thế… Mặc dù tôi không muốn ngài coi chúng tôi như họ, nhưng chính xác là chúng tôi giống nhau. Tôi được giao cho ngôi đền này, phục vụ như một Miko để bảo vệ Musashino. Tôi có biết một vài pháp thuật, mặc dù chúng khá nông cạn.”

Có thể nói đúng là cô đang làm việc ở đây.

Godou gật đầu và nhìn xung quanh.

“Err… Mariya-san là người duy nhất sao? Ở đây còn có ai không?”

Godou thật sự mong có ai khác xuất hiện.

Cậu cảm thấy lo lắng, ở một mình với một cô gái xinh đẹp thật là khó khăn.

“Sức mạnh của ngài có uy quyền rất lớn, hiện ở đây chỉ có tôi, nếu như tôi có phạm đến ngài vì bất cứ lý do gì xin hãy khiển trách chỉ mình tôi thôi. Tôi cầu xin ngài bỏ qua những thiếu sót khi bề tôi hèn mọn này đón tiếp ngài, nếu ngài muốn trút giận xin hãy trút lên mình tôi thôi—”

“… Ừm, Mariya-san? Mấy điều cậu nói nghe hơi kì đấy?”

“Điều mong mỏi duy nhất của tôi dành cho một bạo chúa là xoa dịu sự tức giận của ngài bằng cái chết của tôi. Tôi xin ngài đừng tra tấn và thảm sát dân thường vô tội vạ nữa. Tỏ lòng từ bi và khoan dung là một chúa tể tôn kính nhất, tôi sẽ chịu hết tội lỗi thay cho họ, tôi sẵn sàng nhận án phạt một mình.”

Yuri nói trịnh trọng.

‘… Đó có phải là một lời khuyên không vậy? Nghe như kiểu thoại trong mấy phim cổ trang vậy, dạng kiểu một tể tướng trung thành sẵn sàng chết để có thể xoa dịu tên bạo chúa.’

Godou chợt nhận ra mọi thứ đang chuyển biến xấu, và cậu nhanh chóng sửa lại cho Yuri.

“Cậu nói linh tinh vài điều rồi đấy. Thứ nhất, cậu nghĩ tôi là loại người gì hả? Tôi không phải Nero[2], hay là Đổng Trác[3], chắc chắn càng không phải Oda Nobunaga[4], tôi không giết ai cả!”

“… Ý ngài chỉ giết chóc thôi là không đủ sao?”

Hime-Miko xinh đẹp lại nói thêm một điều quái gở nữa.

‘Sao mọi thứ lại trở nên như thế này?’

Cô gái này nhìn có vẻ điềm đạm và thông minh, nhưng lại chẳng hiểu một từ gì Godou nói. Có thể cô thuộc dòng dõi quý tộc, cách nghĩ của cô cũng khác những người khác nữa.

“Ý tôi không phải vậy. Nghe này, tôi là một người văn minh, tôi không thích mấy trò man rợ. Tôi mong cậu hiểu ý tôi là gì.”

“… Vâng, tôi hoàn toàn hiểu. Tuy nhiên nếu ngài muốn đùa giỡn hay tra tấn tôi, tôi sẽ sẵn sàng chấp nhận. Ý ngài là sẽ không có chuyện chết nhanh chóng phải không?”

“Cậu chẳng hiểu gì cả! Sao tôi lại làm mấy chuyện quái đản như kiểu hành hạ con gái được!”

Godou đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn lắm.

Ngay cả khi là phù thủy, thì cũng không thể dễ dàng biết cậu là một Campione.

Các [Đại Hiệp Sĩ] cậu gặp vài ngày trước ở Rome cũng vậy. Cho tới khi cậu chiến thắng Erica và thể hiện sức mạnh của mình, thì họ mới hết nghi ngờ về danh hiệu của cậu.

“Sao cậu biết tôi là một Campione?”

“Đó là khả năng của tôi, tôi có thể nhìn thấu những thứ vô hình, những bí mật của bậc thần thánh. Có một lần, từ rất lâu rồi, số phận đã đưa đẩy tôi gặp đồng loại của ngài, là Hầu Tước Voban. Vậy nên tôi sẽ không bao giờ nhìn nhầm một Campione cả — một hiện thân của Raja Rakshasa.”

Yuri đáp đầy tự tin.

Godou cuối cùng đã hiểu, vậy là cô đã từng được tận mắt gặp Quỷ Vương huyền thoại của Đông Âu.

“Vậ, vậy à, tôi cũng nghe thấy cái tên đó rồi. Ông ta bảo thủ và độc tài, tàn ác và hung bạo đúng không? Tôi nghĩ ông ta là Campione duy nhất như vậy đấy, nên đừng có nghĩ về tôi như thế.”

Bởi chính Godou cũng quen một Campione khác.

Anh ta đúng là vô vọng, hết thuốc chữa.

Bên ngoài thì có vẻ như một hiệp sĩ thân thiện và vô ưu, nhưng cũng có thể phá lên cười khi tập trung đâm một nhát kiếm vào bạn. Anh ta chắc chắn không bình thường, nhưng phải nói là anh rất giỏi ứng xử với mọi người.

“Ngài khiêm tốn quá rồi. Tôi đã tường tận về những gì ngài làm ở Silicy, Milan và Rome. Ngài giận dữ, và chỉ có Campione mới có thể mang sức mạnh hủy diệt ngần ấy. Thật khủng khiếp…”

“Không, không phải thế, tôi không phải làm vậy vì giận dữ. Dù sao thì, Mariya-san, cậu làm ơn đừng dùng cách nói như vậy với tôi được không? Chúng ta học cùng trường thì sao không nói chuyện một cách bình thường đi.”

Được một cô gái gọi bằng “ngài” quá lâu, Godou thấy không thoải mái, nhưng Mariya lại tỏ ra vô cùng sửng sốt.

“Tôi vô cùng xin lỗi, vì đã làm không đúng ý ngài, tôi thấy tội lỗi lắm. Nhưng mà, ‘nói chuyện một cách bình thường’ nghĩa là sao cơ ạ?”

‘Cái gì…? Chẳng lẽ trong thế giới của các công chúa và tiểu thư đài các không có khái niệm ‘nói chuyện một cách bình thường’ sao?’

Giờ Godou mới nhận ra sự khác biệt giữa hai thế giới.

“Ý tôi là, đừng sử dụng giọng điệu trang trọng như thế. Tôi sẽ gọi cậu là Mariya, và cậu cũng hãy gọi tôi bằng tên thôi. Tôi chẳng quan tâm là Kusanagi hay Godou đâu, hoặc là cậu có thể chế thêm cả biệt danh, gì cũng được.”

“Sao tôi có thể… Tôi xin lỗi nhưng tôi không thể làm được. Vì địa vị của ngài và tôi rất khác nhau, hơn nữa tôi cũng chưa bao giờ gọi một người con trai bằng tên cả.”

Yuri đỏ mặt từ chối.

Đến lúc này Godou bắt đầu nghi ngờ là có khi cả hai còn không cùng quốc tịch.

“Địa vị của tôi… thời nay rồi ai mà còn dùng cái từ đó nữa? Và tôi cũng không phải người sang trọng gì đó đâu. Quên đi, nếu cậu không thoải mái thì tôi cũng sẽ không ép, khi nào cậu thoải mái thì nói, nhưng đừng gọi tôi là ‘ngài’ nữa.”

“Vâng… tôi sẽ cố… Kusanagi… -san.”

Godou quan sát từng âm tiết một phát ra từ Yuri, và gật đầu.

Thế này còn tốt hơn so với việc chứng kiến một cô gái bằng tuổi mình gọi cậu là ‘ngài’ gấp trăm lần.

“Tôi có một việc muốn nhờ cậu, Kusanagi… -san. Tôi có thể mượn thánh vật mà cậu mang về từ Rome không?”

Giọng Yuri trở lại nghiêm túc.

“Được thôi, nhưng mà cậu biết gì về vật đó?”

“Kusanagi-san, cậu quá khiêm tốn rồi. Một Campione đã đến Châu Âu — xứ sở được coi là cái nôi của pháp thuật. Đối với những người như vậy tại Nhật Bản, thì họ không chỉ quan tâm đến thứ ấy đâu, họ còn lo lắng nữa.”

“Lo lắng à… có phải tôi bị theo dõi đúng không?”

Godou thận trọng hỏi.

Cậu chưa từng nghĩ rằng có một nhóm như vậy tồn tại.

“Tôi không biết họ có theo đuôi cậu không, nhưng tôi có thể xác nhận rằng đã có điều tra viên Nhật Bản được cử đến Rome. Theo báo cáo của họ thì những pháp sư Ý đã giao cho cậu một vật gì đó, họ đã gửi tài liệu cho chúng tôi.”

“Vậy ai đã phái điều tra viên đến?”

“Dĩ nhiên là Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử… cậu không biết à?”

Một tổ chức với cái tên rất dài vừa phát ra từ cặp môi của Yuri.

Godou nhớ là cậu đã nghe cái tên đó ở đâu rồi. Cậu cố lục lọi ký ức của mình.

Cậu nhớ Erica cũng từng nói rằng khắp Châu Âu đều có vô vàn pháp sư ở ẩn, và mặc dù thấy hơi vô lý, nhưng cậu cũng không khỏi lo sợ.

Cô cũng nói rằng ở Nhật chắc chắn cũng sẽ có các hiệp hội pháp sư như thế.

Điểm khác biết, là không giống ở Châu Âu, pháp sư ở Nhật sẽ được tụ họp, giám sát và chỉ đạo sát sao bởi chính phủ, công dân bình thường sẽ không biết về sự tồn tại của họ.

Cái tên đó nếu cậu không nhớ nhầm thì là…

“Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, đúng rồi, trước đây tôi có nghe nói về họ.”

“Họ là một tổ chức bí mật, kiểm soát và thao túng việc thu thập thông tin bằng cách sử dụng các pháp sư và những nhà duy linh. Tổ chức ấy bao gồm Bộ Giáo dục, Văn hóa, Thể thao, Khoa học và Công nghệ, Thư viện Quốc gia, Bộ máy Hoàng gia, Cơ quan Tôn giáo, Văn phòng Cảnh sát Đô thị và vài tổ chức khác. Những người như tôi, Miko có linh lực hoặc là hậu duệ của thần thì mang trách nhiệm giúp đỡ họ.”

Pháp sư, phù thủy, thánh thần — những nguồn năng lượng có thể làm người ta rối trí.

Tất cả đều không được ghi nhận trong ‘lịch sử chính thống’ của Nhật.

Ủy Ban này được thành lập để bảo vệ bí mật với dân chúng, và sau đó trở thành “Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử”. Ít nhất thì đó là cách mà Erica đã giải thích.

“Việc tôi gặp cậu hôm nay cũng là lệnh của Ủy Ban, Kusanagi-san, để tôi có thể xác nhận rằng cậu có đúng là một Campione hay không. Cũng bởi vì chúng ta học chung trường nữa, và tôi còn là bạn tốt với Shizuka.”

“Cậu cũng là một nạn nhân, hử…”

Nghe thấy điều đó, Godou bắt đầu thấy thông cảm cho Yuri.

Có lẽ vì đã quen với các pháp sư Latin khá tự nhiên, cậu có cảm giác Yuri hơi trọng lễ nghĩa. Vậy nên có lẽ cậu nên duy trì quan hệ tốt với Ủy Ban này.

Godou quyết định, và rồi lấy Gorgoneion ra khỏi túi xách.

Một hình chạm khắc của người phụ nữ với mái tóc rắn trên nền đá đen— ngay khi nhìn thấy nó, Yuri cứng đờ người.

“Vậy là vật này rất nguy hiểm phải không?”

“Tôi e là vậy, nó là cổ vật thời xa xưa, liên quan rất chặt chẽ đến thánh thần. Một thần rắn, dấu hiệu của loài mãng xà vĩ đại… Không, có lẽ nó còn lâu đời hơn, hoa văn xoắn đó liên quan đến đất mẹ—”

Yuri nhắm mắt lại và thì thào.

“Mặc dù chỉ là trực giác thôi, nhưng tôi tin thứ này đến từ Bắc Phi. Ai Cập, Numidia… tôi không biết tại sao, nhưng có thể là những quốc gia đó lắm.”

“Trực giác à? Bạn tôi nói đó là Gorgoneion, cậu biết gì về nó không Mariya?”

“Không, tôi hầu như không biết gì về các vị thần của Châu Âu và Châu Phi. Tôi chỉ dựa vào khả năng linh lực và trực giác để ‘cảm nhận’ nó, rồi nói ra thôi.”

Thế nhưng những gì cô vừa nói, giống y những gì Erica đã tiết lộ.

Godou khá ấn tượng.

Dù có là gì đi nữa thì linh lực của Mariya cũng khá chính xác.

Tất nhiên cô cũng có thể chỉ đang khoác lác, nhưng Godou không hề đề phòng cô gái này, cô gái vô cùng lịch thiệp và chân thành.

—Mặc dù cô nói đến Châu Phi có hơi là lạ.

‘Gorgons, Medusa và mấy kiểu tương tự vậy— không phải là thần thoại Hy Lạp hay sao? Nhưng mà anh hùng Perseus đã từng cứu một cô gái tuyệt đẹp tên là Andromeda, hóa ra lại là Công chúa của Ethiopia. Vì vậy có thể những gì Mariya nói cũng có phần hợp lý…’

“Kusanagi-san, tôi muốn hỏi cậu một câu.”

Godou đang chìm trong suy nghĩ, hơi giật mình bởi câu hỏi bất ngờ của Yuri.

“Đây rõ ràng là bảo vật của một [Dị Thần], cậu là Campione, dĩ nhiên cậu biết nó là gì đúng không?”

“Phải, cậu nói đúng. Đúng thế… thứ này kiểu gì thì vẫn vô cùng đáng ghét…”

“Nếu biết thế rồi sao cậu còn mang nó về đây! Cậu muốn dụ một thần khải huyền vào Tokyo à! Cậu có màng đến an nguy của người dân đất nước này không?!

Cô bất ngờ lớn tiếng.

Ngay lúc cậu vừa gật đầu, một giọng nói như thể sét đánh ngang tai Godou.

Cậu nhìn Yuri một lần nữa, vẻ đẹp đầy cao quý của cô, đến hiện tại vẫn rất đằm thắm và lịch thiệp, nhưng giờ lại vô cùng táo bạo.

Cô làm dấy lên một làn sóng sợ hãi, khiến Godou vô thức lùi lại phía sau.

“Dù sao thì tôi, ể, cũng có lo lắng về chuyện đó, nhưng cũng không sao đúng không? Nữ thần muốn cái này ở xa tít cơ mà. Có khi cô ta còn không biết cả Nhật Bản.”

“‘Không sao à?’… Xin đừng tạo thêm mối nguy cho chúng tôi. Khi đọc báo cáo điều tra về cậu, tôi cũng nhận ra rằng Kusanagi-san không quan tâm lắm đến mạng người và tài sản của họ.”

Lời Yuri nói và cặp mắt lạnh băng của cô như muốn xuyên thủng Godou, cậu tiếp tục lùi thêm hai bước.

Chuyện này tệ rồi đây.

Tranh cãi với cô ấy sẽ chỉ đem lại hậu quả xấu cho cậu mà thôi.

Bằng trực giác của mình, cậu cảm thấy cá tính của cậu hoàn toàn lệch lạc so với cô ấy— với Godou, cô là một dạng “trùm cuối” khác hẳn với Erica!

Yuri có lẽ cũng thấy tương tự như vậy…

Giờ thì ‘lời khuyên’ ban nãy của cô đã trở thành đòn tấn công!

“Quyền năng lớn đi cùng trách nhiệm cao cả. Cậu có thấy cậu vô trách nhiệm không, Kusanagi-san? Không thể từ chối yêu cầu của người yêu mình, mang về thứ mình hoàn toàn không hiểu rõ, mang nguy hiểm về Nhật Bản—”

“Người yêu? Cái, cậu đang nói đến ai vậy?”

“Cậu không cần phải giả bộ, hồ sơ điều tra đã nói rất rõ rồi.”

Yuri nói trong khi lôi ra một tập tài liệu khổng lồ.

—Erica Blandeilli, thành viên của Quân đoàn Hiệp sĩ [Thánh Giá Đồng Thiếc Đen], 16 tuổi. Chiều cao: 164cm. Số đo 3 vòng: 86, 57, 88. Người yêu của Kusanagi Godou.

Nghe những thông tin chi tiết như thế, Godou quay cuồng trong tuyệt vọng.

“Mariya này, tất cả những điều kinh khủng này về tôi là bịa đặt. Là sai lệch. Ít nhất bây giờ cậu nghe tôi giải thích được không?”

“Tôi không biết vì sao cậu có thể nói đó là ‘bịa đặt’. Cậu vẫn đang cố gắng lừa tôi khi sự thật vẫn rành rành ở đây à? Sử dụng quyền lực của bạo chúa để khống chế phụ nữ, cậu không thấy xấu hổ sao?”

“Ý cậu ‘khống chế’ là sao? Hoàn toàn ngược lại đấy! Tôi mới là người bị khống chế!”

“Ôi! Tôi không biết rằng Kusanagi-san lại là người có thể đổ tội cho cả phụ nữ. Tôi bắt đầu hiểu hơn là đàn ông hèn hạ như thế nào rồi đấy— Đừng có nói dối liên mồm nữa!”

Một nụ cười quái quỷ làm khuôn mặt Yuri sáng quắc lên.

‘Cô ta là một Rakshasa.’ — Godou chắc chắn về điều đó.

Nếu như có nữ Rakshasa tồn tại, họ sẽ có nụ cười như của Yuri, mang vẻ đẹp vừa lạnh lẽo, vừa giả tạo.

Godou như bị khống chế bởi sức mạnh không lời mà cô đang nắm giữ, cậu không thể rút lui.

… Và ngay sau đó cậu nhìn thấy.

Cái bóng đang bước vội vã về hướng này, thật sự vô cùng quen thuộc.

‘Chờ, chờ đã, sao cô ta lại ở đây?’

“Nếu cô tính tiếp tục bắt nạt Godou của tôi, thì tôi phải bắt cô dừng lại đấy? Người duy nhất có thể yêu anh ấy, hành hạ anh ấy, đùa giỡn anh ấy, là tôi, [Xích Quỷ]. Đó là quyền duy nhất dành cho tôi, anh ấy không phải người cho cô đùa giỡn có hiểu không?”

Người này không thể có mặt ở đây, tại nơi này — Godou thậm chí còn không nghĩ đến việc có thể nghe giọng cô ta, nên điều này là không thể.

Người làm Godou chết lặng chính là cô gái mà Mariya vừa nhắc tới — Erica Blandelli.

 

Phần 2

Erica mặc một bộ đồ với tone đỏ làm chủ đạo, mái tóc dài vàng ánh, rủ như thác đầy quyến rũ, từng chuyển động đều như một tiểu thư đài các.

Tuy nhiên, đó không phải là thứ duy nhất thu hút ánh nhìn của người khác.

Điều ấn tượng nhất là hào quang đầy khuê các toát ra từ mọi đường nét trên cơ thể cô.

Một người tự xưng là kẻ cuốn hút nhất, không chịu khuất phục trước bất cứ ai giờ đang đối mặt với kẻ phải nói là có lòng tự tôn cao ngút trời. Hai cô gái cân tài cân sức nhìn chằm chằm nhau, và Erica nhếch mép cười khiêu khích.

“Sao thế, Godou? Nhìn anh như kiểu bị Medusa hóa đá vậy.”

Giọng Erica ngọt đến độ dường như có thể nung chảy cả vàng.

Thế nhưng đối mặt với tạo vật luôn khiến đàn ông phải rung động ấy, Godou chỉ thở dài.

“Bởi vì người mà tôi không nghĩ có thể xuất hiện lại xuất hiện. Geez, đây là Tokyo, không phải Milan. Cô không đến đây chỉ để nói chuyện. Vậy cô ở đây để làm gì?”

“Sao lại thế? Đôi khi anh thật ngốc nghếch đấy Godou. Nếu một cô gái từ xa xôi đã phải đi một quãng đường dài lê thê và nhọc nhằn như thế này, chỉ có thể là để gặp người cô ấy yêu thôi, phải không?”

Erica bước lại gần Godou.

Cô mặc một cái áo không tay màu đen, kết hợp với cái áo len đỏ cùng một chiếc quần vải bông đan chéo.

Một thiếu nữ hiện đại, ăn mặc rất hợp thời lại xuất hiện tại một ngôi đền cổ.

Rõ ràng hai cô gái này không hợp gì nhau, nhưng Godou cũng không thấy có gì bất thường. Có lẽ vì Erica đi đến đâu thì cũng trở thành tâm điểm tới đó.

“Lại đây đi, Godou. Bất cứ đâu và bất cứ khi nào, chỗ của anh luôn luôn là ở cạnh em.”

Erica nói, trong khi đưa tay đan lấy tay Godou và kéo cậu về phía mình.

“Cái gì, cô đang làm gì vậy hả? Tự nhiên xuất hiện rồi còn làm chuyện xấu hổ thế này…”

“Thì sao nào? Cô biết rõ chuyện của tôi và Godou đúng không? Chỉ có loại con gái mặt dày mới xen vào cuộc hội ngộ của một cặp tình nhân thôi.”

Trước mặt là Yuri đang bốc hỏa, Erica thản nhiên nói.

“Này đừng có mà nói linh tinh!” — Đó là những gì Godou muốn nói, nhưng sống lưng cậu chợt ớn lạnh. Nụ cười nhừa nhựa của Yuri có thể dọa bất kỳ ai sợ sệt.

“Đây là nơi linh thiêng thờ thần linh. Tôi phải yêu cầu hai người tôn trọng sự tôn nghiêm của ngôi đền này và kiềm chế mấy hành vi vô liêm sỉ như vậy. — Erica-san và Kusanagi-san — hai người có nghe tôi nói không đấy?”

“Đúng, đúng rồi Erica, chúng ta nên nghe lời Mariya và làm như cậu ấy bảo đi, cô sẽ không đến mức phá phách trong đền đâu đúng không?”

Tuy nhiên cái nụ cười của Erica chứng tỏ rõ ràng là cô chẳng màng gì đến phong tục lễ nghĩa của Nhật cả.

“‘Phá phách’ à? Nhật cũng giống Ý đúng không. Khi các cặp đôi thú nhận tình yêu với nhau ở một nơi linh thiêng như thế này nghĩa là đám cưới ấy?”

“Đây không phải cưới xin gì cả! Đừng có mà đùa với tôi!”

Hơn nữa, cuộc cãi vã này đang diễn ra bằng tiếng Nhật.

Phát âm và ngữ pháp của Erica chuẩn không cần chỉnh. Cô — và những pháp sư cấp cao khác — có lẽ đã học ngoại ngữ giống như cách Godou học tiếng Ý. Thông qua pháp thuật, họ có thể học được nhiều ngôn ngữ trong một khoảng thời gian ngắn.

Quan trọng hơn, bởi vì Godou và Erica đang nói bằng tiếng Nhật, do đó Yuri cũng có thể hiểu những gì họ đang nói.

—Thực tế là ngay cả khi họ có nói bằng ngôn ngữ khác, thì cô cũng có thể hiểu.

Đôi mắt cô quắc lên đáng sợ, lạnh lẽo như mặt băng và tỏa ra đầy sát khí.

Cô nhìn chằm chằm vào cánh tay trái Godou. Nơi thiếu nữ người Ý đang ôm chặt lấy, và còn ấn nhẹ vào ngực.

“Kusanagi-san, cậu biến ra khỏi ngôi đền được không? Tôi thấu rõ sự biến thái của cậu rồi, tôi không còn gì để nói với cậu nữa.”

“Chờ, chờ đã, Mariya! Cho tôi một phút thôi tôi sẽ khóa miệng cô ta lại.”

Godou quay ra nhìn người không mời mà đến rồi nói.

“Erica, nếu cô còn tiếp tục đùa cợt như vậy thì tôi sẽ nổi giận đấy. Nghiêm túc đi.”

“Ahh, ít nhất thì trông anh cũng nghiêm túc hơn rồi đấy. Khác hẳn ban nãy nhìn như chú cún con— Ừm, giống Godou của em rồi đấy.”

Erica dần buông tha cho Godou.

Có lẽ cô đến đây là để giúp cậu. Nhưng ngay cả như vậy thì Godou cũng ước cô có thể cư xử theo kiểu khác… Dù cho đó là điều không thể, thì cậu vẫn thấy khó chịu.

“Tôi mới nói cho Mariya việc cô đưa tôi giữ Gorgoneion. Cô đến Nhật vì thế đúng không?”

“Thông minh lắm! Cho anh một điểm A. Nhưng mà thực ra là em đang đuổi theo một người đã đến đây trước, và vì thế nên mới bay đến Nhật.”

“Người đã đến đây trước… Ai vậy?”

‘Mình có lẽ không nên hỏi đó là ai. Câu trả lời chắc chắn sẽ rất tệ.’

Mặc dù trực giác ngăn Godou lại, nhưng cậu vẫn ngập ngừng hỏi.

Khuôn mặt Yuri chợt trở nên xanh nhợt, có lẽ nào linh lực của cô đang cảm nhận được điềm xấu…

“Đó là một [Dị Thần]!”

“Đúng thế!”

Khi Erica nói, thì Yuri cũng thở dài bật ra từ tương tự.

Linh cảm của Godou đã đúng, và nó khiến cậu càng thấy tệ hại hơn.

“Làm sao mà vị thần đó lại đuổi theo Gorgoneion từ Rome được? Tôi chưa bao giờ nói rằng mình sẽ đi đâu mà.”

Nghe thấy câu hỏi đó, Erica chỉ biết nhún vai.

‘Con người không thể hiểu được hành động của các vị thần đâu.’ — Đó là những gì cô định nói.

“Thành thật mà nói, đó có thể là lỗi của em. Em đã quá chủ quan, đối với các vị thần thì vượt biển dễ như trở bàn tay… mà thôi kệ đi, vì vị thần đó đã ở đây rồi, anh nên tập trung vào việc đánh bại vị thần đó thì hơn.”

“Đừng có nói như thể đó không phải chuyện của cô vậy. Chính cô là chủ mưu trong việc đưa [Dị Thần] tới đây.”

“Ừm, [Dị Thần] đó đang ở đâu? Tên là gì. Tên người mà vị thần đó tôn thờ nữa?”

Erica gật đầu với Godou, mặt cô như kiểu đang muốn nói “Hiểu rồi, được rồi, em biết rồi!” — rồi sau đó cô quay lại nhìn Yuri.

“Tôi có nghe cô nói chuyện lúc trước. Cô có tâm nhãn phải không, thật may quá. Cô đoán được tên [Dị Thần] đó không?”

“Đoán? Như kiểu tiên tri ấy hả? Cô ấy làm được thế nữa à?”

“Chắc vậy, giờ chúng ta đang giữ Gorgoneion, và người đã gặp [Dị Thần] đó — Godou — cũng đang có mặt. Miễn là linh lực đủ mạnh thì có thể thực hiện được.”

Biết được tên của vị thần sắp phải đối mặt là ai luôn là một lợi thế.

Mặc dù Godou không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng cậu học được một điều rằng việc biết tên của một vị thần rất quan trọng.

“… Vậy, cậu có muốn giúp chúng tôi không? À, tất nhiên đống thảm họa này là lỗi của chúng tôi, và tôi biết rằng thật là mặt dày khi chúng tôi lại xin cậu giúp. Nhưng mà, xin hãy giúp chúng tôi.”

Godou gập đầu và nói đầy chân thành.

Cô Hime-Miko trông vô cùng sửng sốt.

Miệng mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng sau đó lại chỉ thở dài.

“Tôi không còn lựa chọn khác, đúng không? Tôi sẽ thử, hãy đưa tôi viên đá đó, và cả tay của cậu, Kusanagi-san. Cậu đã gặp [Nữ Dị Thần] đó đúng không, cậu nghĩ gì về cô ta?”

Tay trái của Yuri giữ lấy Gorgoneion, và tay phải nắm lấy tay Godou, thì thào câu gì đó thật nhẹ nhàng.

Rồi cô nhắm mắt lại, rất khoan thai.

Godou đột nhiên cảm thấy lo lắng, cả cơ thể cậu cứng đờ lại trong bầu không khí nặng nề đang bao trùm lấy xung quanh.

“Tôi tin đó là… bóng đêm. Tôi không chắc chắn cô ta là nữ thần như thế nào, nhưng rất có thể là vị thần của bóng đêm.”

Một thánh mẫu, một con rắn, Gorgoneion, Medusa.

Cho đến hiện tại, tất cả những gì Godou nghe được chỉ là vài keyword miêu tả từ cô.

Chúng chẳng gợi cho cậu chút phản ứng gì cả. Nữ thần mà cậu đã gặp ở Rome chắc chắn cũng thuộc về bóng đêm, đó là điều vô cùng chắc chắn.

“Bóng đêm… ánh mắt sáng quắc như vỏ chai, một nữ thần tóc màu bạc, rất trẻ… không, cô ta không trẻ, đúng hơn là đã bị tước đi tuổi tác và cả vị thế thần thánh của mình… vậy nên cô ta mới trẻ như thế… và cô là [Dị Thần]…”

Yuri lẩm bẩm về nữ thần như đang nói với chính bản thân mình.

Hóa ra đây chính là sức mạnh của tâm nhãn… Godou thật sự bị ấn tượng — nó gần như là toàn năng.

“Và tên thánh của cô ta là… tên của [Nữ Dị Thần] đó là— Ể!?”

Mắt Yuri đột ngột mở bừng đầy sửng sốt, nhưng cô vẫn im lặng.

Godou và Erica nhìn nhau. Nếu như Yuri sững sờ như thế, chẳng nhẽ nữ thần đó rất khủng khiếp sao?

“Cậu thấy gì? Đó là ai? Là vị thần mà cậu biết phải không?”

“Vâ… Vâng… nhưng chắc là có gì đó sai sót. Bởi vì, à thì… nữ thần này chắc chắn còn là kẻ thù của chị em Gorgoneion… của tất cả những vị thần rắn. Thậm chí, ngay cả tôi còn biết nhiều về cô ta.”

“Một vị thần mà ngay cả một Miko Nhật Bản cũng biết sao… ừm, vậy cô ta là ai?”

Erica miễn cưỡng hỏi.

Mắt cô đã không còn sự tinh ranh như trước nữa.

“Cô ta là Athena. Nữ thần mà Kusanagi-san đã gặp, nữ thần đã đến Nhật Bản, tên cô ta là Athena. Nhưng thật vô lý phải không…?”

Medusa, nữ quỷ tóc rắn có thể hóa đá người khác chỉ bằng ánh nhìn.

Và người anh hùng đã kết liễu cô ta, Perseus.

Và người đã che chở cho chàng, dẫn dắt chàng, nữ thần tượng trưng cho trí tuệ và chiến tranh — Athena. Ít nhất thì đó là những gì mà thần thoại Hy Lạp kể lại…

Tại sao một nữ thần nguy hiểm như vậy lại xuất hiện? Godou không thể tưởng tượng ra nổi.

 

Phần 3

Poseidon, người cai trị biển cả và bão tố, đồng thời là kẻ thù truyền kiếp của cô.

Là như thế, đó là những gì thần thoại Hy Lạp lưu giữ.

Sự thật là Athena này không hề ghét biển, biển cả và đất liền là những bản chất bên trong cô đã bị tước đi, cũng như nguồn gốc và sự tồn tại của mình.

Mặt trời mới là thứ mà cô căm hận.

Các tia sáng chói lọi chiếu xuống từ bầu trời, đó mới là thứ khuấy động nên nỗi giận dữ của nữ hoàng bóng đêm.

Thế nhưng nó chỉ làm cô phẫn nộ, ít nhất cũng không thể trở thành một mối đe dọa thực sự.

Ánh mặt trời cũng là ngọn lửa của ý chí, một phần thiết yếu của cả sự sống và cái chết, nhẫn nhịn chịu đựng sự chói lóa của nó cũng là điều một nữ hoàng cần làm.

—Không.

Như vậy không hợp lý, nói thẳng là rất sai lầm. Bởi vì cô vẫn là [Nữ Dị Thần] Athena, bởi vì cô vẫn chưa khôi phục được vị trí trong bộ ba nữ hoàng của mình.

Giờ chỉ còn những ký ức phảng phất lại như tiếng thở dài não nề của người mẹ, tiếng lời khiển trách của bậc nữ vương, và sự thông thái của những bậc nguyên lão.

Bên trong cơ thể tàn tạ này đã có một thời vinh quang, giờ chỉ còn ý nghĩ chống lại chính cha của mình — Vua của bầu trời, người điều khiển mặt trời, Zeus.

Chỉ cần thêm một lúc nữa thôi.

Tất cả những gì cô cần đoạt lại là biểu tượng cổ xưa của loài [Rắn], Gorgoneion, và cô sẽ lại trở thành ‘Athena’.

Đứng trên những ngọn sóng và gió, cô lùng sục mùi hương của [Rắn]. Nó đang ở đâu? Nó đang đợi cô ở nơi nào? Có phải ở phía Đông? Nơi vùng đất xa xôi với người đang giữ nó?

Cô nhếch mép cười.

Mùi của Gorgoneion đang ở gần mùi của một người quen.

Cuối cùng chính kẻ đó là người đã đánh cắp [Rắn]. Lần cuối cô giáp mặt một Campione cách đây đã lâu lắm rồi, có lẽ là hàng trăm, không, phải là hàng ngàn năm về trước.

Đối mặt với kẻ tử thù của mình, Athena, với phần chiến tranh trong mình sôi sục lên rực lửa, bật ra một tiếng gào khát máu.

⸻⸻⸻⸻⸻⸻

“Ahh… Anna-san, cảm ơn chị nhiều lắm.”

Godou lảo đảo bò ra khỏi ghế sau của cái xe đáng khiếp.

Không khí bên ngoài mới trong lành làm sao!

Bất cứ ai vừa mới thoát khỏi tay thần chết sẽ đều nghĩ như vậy.

‘Mình không bao giờ muốn ngồi trong cái xe điên tự sát ấy thêm lần nào nữa. Như kiểu vừa đi mất cả tháng vậy.’ — Godou đã buông xuôi trước số phận của cậu, nhưng chưa bao giờ nghĩ ‘Sự Kinh Hoàng’ lại đến gặp cậu nhanh như thế.

Trông cậu đang vô cùng khiếp hãi.

Thậm chí cả Erica, người ra sau cậu, trông cũng rất nhợt nhạt, sự yếu ớt hiện trên khuôn mặt cô thật là hiếm thấy.

“Không có gì đâu. Được phục vụ Godou-san và Erica-sama là niềm vui của tôi.”

Arianna mỉm cười và bước ra khỏi ghế lái.

Cô có thể tỏ ra bình thường như vậy sau khi vừa lái xe như một tên điên. Đúng là không bình thường.

—Sau khi cả nhóm biết được về Athena.

Godou đã ngay lập tức rời khỏi Miếu Nanao.

Tất nhiên là để đi lùng sục nữ thần đó. Erica có lẽ đã định vị được vị trí của cô. Thật là không làm Godou thất vọng.

Khi cậu chuẩn bị rời đi cùng với Gorgoneion, Yuri đã thét lên.

“Cậu nghĩ cái gì mà lại mang vật Athena đang tìm đến thẳng chỗ cô ta!? Não cậu có vấn đề hay gì vậy! Mang nó lại đây cho tôi ngay. Geez… tôi không biết phải làm sao với cậu nữa!”

Yuri thở hắt đầy bực bội, và lấy Gorgoneion từ tay Godou.

Những gì cô nói là đúng.

Godou nhận thấy phải lên kế hoạch cho việc này, và thấy hơi tội lỗi với Yuri, người đang cố giúp cậu.

Ra khỏi đền thờ, Erica đã gọi ngay cho Anna.

“… Tôi đoán nó đã được dự kiến từ trước, hử?”

Tất nhiên là Erica sẽ mang theo ai đó thạo tiếng Nhật đi cùng.

Lúc đó Godou cảm thấy có thể chấp nhận được. Nhưng mọi thứ đã thay đổi ngay khi Anna xuất hiện trong một chiếc xe bốn bánh.

“Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Nếu được chọn, thì em cũng sẽ không ngồi trong chiếc xe tử thần đó đâu, nhưng cách nhanh nhất để tới được chỗ Athena là bằng ô tô.”

Erica nói nhỏ chỉ đủ cho Godou nghe. Thật hiếm khi thấy [Xích Quỷ] kinh hoàng như vậy.

“Anna-san có bằng lái quốc tế không đấy…? Mà bỏ qua đi, người Ý rõ ràng là sai lầm khi cấp bằng lái cho chị ấy mà!”

“Chuyện đó ấy à, hình như Nhật Bản mới cấp bằng cho cô ấy đấy.”

Cặp đôi liên tục đổ lỗi cho nhau, nhưng mà kêu ca chuyện đã rồi thì cũng chẳng giúp ích gì.

Vậy nên Godou và Erica tự an ủi mình bằng câu đó và bước vào ghế sau. Ngay khi cả hai cài dây an toàn, cái xe phóng vụt đi như một tia chớp.

Nó đã đưa cả ba đến nơi trong khoảng một tiếng đồng hồ?

Có lẽ là nhanh hơn thế, nhưng họ lại cảm thấy thời gian như lại dài đằng đẵng.

Ngoài ra, mặc dù đây là tự động, tốc độ cảm thấy không khác gì trải nghiệm trước đây của Godou.

Cái xe đi phải đến 100km/h, nhưng có thể vòng vèo mà lại không gây ra tai nạn nào, như thế đã đủ cho Godou mừng phát khóc.

‘Lâu rồi mới được ngửi thấy mùi biển.’

Godou nghĩ khi thấy một dải cát đã vươn ra xa khỏi thành phố Narashino.

“Athena đang ở gần đây. Godou, đi với em. Arianna đợi ở đây nhé.”

Erica nói, khi đang lấy ra một sợi dây có gắn một chiếc đồng hồ bỏ túi nhỏ.

Sau đó, quấn vào ngón giữa của mình và lắc nhẹ.

Trông nó như thể một pháp thuật thăm dò vậy.

Mỗi khi muốn tìm một thứ gì đó, Erica sẽ lại sử dụng loại pháp thuật này. Có lẽ cô cũng đã tìm ra Godou ở Miếu Nanao bằng cách như vậy.

“Tôi hiểu rồi. Hai người hãy cẩn thận nhé?”

Anna cúi đầu và nhìn theo bóng cặp đôi đang dần tiến xa.

Erica đi về phía bờ biển, và Godou theo sau.

Cô sải từng bước vững vàng về phía trước, như thể đã chắc chắn được vị trí của Athena ở đâu.

“Này, Anna-san lúc nào cũng lái xe kiểu đấy à?”

Godou hỏi, khi Anna không còn trong tầm mắt nữa.

Đã hơn năm giờ chiều.

Cặp đôi đang xuyên qua những bụi cây gần mặt biển ánh sắc cam.

Mặc dù đê biển đã được gắn tường ngăn sóng, khiến cho người ta không thể nhảy xuống dễ dàng được, thì quang cảnh vẫn rất tuyệt vời.

“Tất nhiên! Anna tuyệt lắm. Lái như thế mà chưa đâm vào ai cả, thiên tài lái xe bẩm sinh đấy.”

“Tôi cũng thấy vậy… dù cô có thể không nhận ra nhưng mà chị ấy có hơi ngốc không vậy? Chị ấy chẳng biết gì là mình lái xe vô cùng khủng khiếp ấy.”

“Chẳng sao đâu. Arianna thông minh, tử tế, chăm chỉ và còn hài hước nữa, về cơ bản cô ấy thật hoàn hảo. Mặc dù có tận bốn khuyết điểm, nhưng mà chỉ toàn chuyện vặt vãnh thôi.”

… Bỏ qua chuyện ‘thông minh’ đi, nhưng ‘hài hước’ là ý gì?

Khi từ ‘hài hước’ văng ra khỏi miệng Erica, nó có nghĩa là ‘nguy hiểm chết người’ với người thường.

“Hơi tò mò chút nhưng bốn khuyết điểm đó là gì vậy?”

“Lái xe khủng khiếp, không biết võ thuật và cả ma thuật, nấu món hầm và súp tệ đến mức có thể làm bọn trẻ con khóc thét, và cách làm việc của cô ấy, dù có tiến hành vô cùng hoàn hảo như nào đi nữa thì sẽ luôn gây tai họa mỗi ba ngày — đó chính là bốn khuyết điểm của cô ấy.”

‘… Sai sót đó là những điều không nên có ở một hiệp sĩ hay người hầu mà phải không?’

‘Nhưng Erica luôn luôn ưa thích những điều thú vị và hài hước hơn đơn giản và thiết thực. Nếu theo cách đó, nó sẽ hợp lý hơn.’

Cặp đôi bàn tán chuyện chẳng liên quan gì cả khi sánh đôi cùng nhau.

Khoảng mười phút sau, họ đã gặp [Nữ Dị Thần] tóc bạc.

Không biết bằng cách nào, nhưng [Nữ Dị Thần] đang mặc một chiếc áo len mỏng, một chân váy ngắn và tất cao đến gối, cùng một chiếc mũ dệt tay đội trên mái tóc màu bạc lạnh lẽo.

Những làn gió biển thoảng qua làm chúng bay lên lấp lánh, giống như đang phản chiếu lại những ánh trăng.

—Không nghi ngờ gì nữa.

Nữ thần nhỏ bé này luôn làm Godou nghĩ đến ‘bóng đêm’.

“Đã lâu không gặp, Campione. Thật vui khi được gặp lại ngươi.”

Cô nói những từ tuy hơi cổ hữu nhưng lại vô cùng rõ ràng và cuốn hút.

Godou lạnh lùng đáp với thái độ không mấy vui vẻ:

“Tôi khá là khó chịu. Người như cô lại đi vô cớ xen vào cuộc sống bình yên và hạnh phúc của người khác. Cô đúng là rắc rối mà.”

“Đứa trẻ thánh của Epimetheus lại lên giọng đạo đức như vậy, đúng là một Campione kỳ lạ.”

Cô nheo mắt trả lời.

Mặc dù không khí tỏa ra quanh Athena không ngột ngạt như chiến trận, nhưng cũng không thể mà thư giãn. Những hành động và suy nghĩ của một vị thần, người thường không thể nào mà hiểu được.

“Chúng ta hãy làm một thử nghiệm. Tên thánh của ta là Athena, ngươi cố mà nhớ lấy.”

Cuối cùng, cái tên ấy cũng phát ra từ chính miệng cô.

Quên cả Hy Lạp đi, ngay cả với các quốc gia ven Địa Trung Hải, cô ta chính là nữ thần vĩ đại nhất. Giá như cô ta lấy một cái tên khác…

“Campione của phương Đông, hãy xưng danh. Trước khi giao đấu để đoạt lại thánh vật của [Rắn], ta muốn biết tên của đối thủ.”

Đôi mắt đen của Athena vẫn lạnh như băng.

Không hề lộ ra một chút cảm xúc nào trong lời nói.

“Tôi chẳng có lý do gì để chiến đấu với cô.”

“Ngươi đã lấy trộm Gorgoneion từ quốc mẫu của nó. Những… pháp sư đó đã yêu cầu ngươi làm vậy, phải không? Bất cứ ai dám đoạt [Rắn] từ tay ta đều là kẻ thù của ta. Giao đấu là không thể tránh khỏi.”

Godou có thể đoán ra các pháp sư mà cô ta đang nhắc đến, nhưng Athena thậm chí còn không thèm liếc nhìn Erica.

Trong khi cô hiểu biết về các tổ chức pháp thuật, mà lại không bận tâm xem họ là ai. Trong mắt cô ta giờ chỉ có một mình Godou hiện hữu.

“Ta vẫn đang chờ ngươi xưng danh.”

“Kusanagi Godou, và cô ấy là Erica Blandelli. Cô có là nữ thần hay là gì thì phớt lờ người khác vẫn là thô lỗ lắm đấy.”

Godou nhìn Erica và sướng tên.

“Kusanagi Godou. Một cái tên xa lạ. Đó là tên của người nước ngoài, phải không? Ta sẽ ghi nhớ nó.”

Athena vẫn không đếm xỉa gì đến Erica.

Cô gái đứng cạnh Godou cũng hiểu, và chầm chậm lùi ra để không ngáng đường Godou và Athena, trong khi lầm bầm điều gì đó với chính mình—

Godou có thể đoán cô không có quan hệ tốt với nữ thần.

Cô đang nhìn cậu như kiểu ‘Đừng có tán gẫu nữa, cứ lao vào mà tấn công đi!’

Đương nhiên là Godou lờ đi, cậu liếc nhìn xung quanh.

Chẳng có ai xung quanh cả. Việc có người tới đây là chuyện bình thường, nhưng trừ Godou và Erica thì thật sự không có bất kỳ bóng dáng của ai quanh đây — có phải là do chính Athena làm không?

Có lẽ nữ thần này không muốn gây chú ý.

Hào quang của thần chỉ cần suy nghĩ có thể tác động tới con người.

Miễn là có Athena ở đây thì sẽ không có ai bén mảng đến cả. Thần có thể thay đổi hành động và suy nghĩ của người xung quanh.

Tất nhiên phần lớn thần sẽ không lảng vảng nhiều ở nhân giới, nhưng vẫn có vài ngoại lệ.

Đó là những vị thần được gọi là [Dị Thần].

“Và nếu ngươi vui lòng, Kusanagi Godou, ta sẽ hỏi ngươi một câu nữa. Gorgoneion đang ở đâu?”

“Làm ơn đi… cô nghĩ là tôi sẽ nói cho cô biết à?”

“Không, ta chỉ xác nhận lại thôi. Một phần của ta đang khao khát nó như một thứ vũ khí, xem ngươi như kẻ không đội trời chung, thèm khát kết liễu ngươi. Nhưng phần khác bên trong ta, nữ thần trí tuệ, lại muốn đưa ra lời cảnh báo này.”

Đôi mắt đen của Athena như xoáy vào sâu thẳm, sáng bừng lên thích thú.

Godou nhớ cậu đã từng thấy ánh nhìn như thế này rồi… nhưng mà là ở đâu?

“Ngươi thực sự là một Campione đặc biệt. Sức mạnh ngươi có được từ chúng ta không phải tầm thường, trí tuệ của ta mách bảo ta rằng ngươi cực kỳ nguy hiểm, một kẻ có thể khiến ta bị trọng thương… giống như một cạm bẫy đang đe dọa ta.”

Một con cú.

Godou đột nhiên nghĩ vậy.

Đôi mắt Athena giống như của loài cú.

Nữ thần trong hình dạng con người và loài chim của bóng đêm tất nhiên không thể cùng một con mắt. Tuy nhiên, bản năng của Campione cứ khiến cậu nghĩ hai thứ đó rất giống nhau — Nhưng tại sao?

“Vì vậy, ta sẽ hỏi ngươi một câu. Cách ngươi trả lời sẽ quyết định mối quan hệ của chúng ta sau này. Ta là Athena, nữ thần của trí tuệ và chiến tranh. Ngươi có thể đầu hàng hoặc chấp nhận thách thức. Nói cho ta xem câu trả lời của ngươi là gì?”

“Nếu có thể, tôi cũng muốn giải quyết chuyện này trong êm đẹp, nhưng…”

Cho dù đó là một thỏa hiệp đáng ngạc nhiên, cậu không thể chỉ cứ thế mà giao ra Gorgoneion.

Godou tuyệt vọng quyết định thử một cách khác.

“Tôi từ chối cả hai. Tôi có ý này khác, hãy từ bỏ Gorgoenion và quay về đi. Thay vì cả hai ta cùng phải chịu đau đớn, đó là lựa chọn nhân đạo hơn.”

Người phàm thì không thể đo được sức mạnh của một vị thần.

Cũng như không thể mô tả sức mạnh của họ.

Ngay cả trong hình dạng con người, sức mạnh của Athena đang giữ không ai có thể đo đếm được. Thậm chí chỉ cần gặp một vị thần, giao tiếp với họ thôi cũng có thể làm trái tim và khối óc con người dao động.

Phải đối mặt với một Athena mạnh như thế, Godou phải quyết tâm ngăn chặn cô ta dùng những năng lực mạnh hơn.

Mặc dù vậy cậu vẫn muốn tránh giao đấu, mọi người đều có thể tìm được giải pháp và ra đi trong hòa bình mà đúng không? Đối mặt với một nữ thần, cậu chân thành nói lên ý tưởng này một cách đáng ngạc nhiên.

… Tệ rồi đây.

Đối mặt với một Athena đang tiếp tục tiến lại gần, mà Godou vẫn mất cảnh giác.

“Ngươi nói đúng. Trận chiến giữa các vị thần và Campione chỉ làm cả hai trọng thương. Cho dù là kết quả thế nào đi chăng nữa thì nó cũng theo chiều hướng xấu. Tuy nhiên, vẫn có một cách khác để giải quyết vấn đề này.”

Họ chỉ còn cách nhau một cánh tay.

“Ta gửi lời xin lỗi sâu sắc đến ngươi, Kusanagi Godou. Ngươi là một kẻ từ bi và giàu tình cảm, Campione. Tuy nhiên, ngươi là một chiến binh, và trên hết, ngươi cũng là một vị vua. Trong tương lai, một ngày nào đó ngươi sẽ trỗi dậy, trở thành một anh hùng vĩ đại, nhưng ngày đó sẽ không bao giờ đến— tha lỗi cho ta.”

Cô vòng tay ôm sau đầu cậu khi mà còn chưa nói xong.

‘Cô ta đang định làm gì vậy?’

Godou thậm chí còn không có thời gian mà suy nghĩ, trước khi Athena kiễng chân lên, và đặt đôi môi đỏ thắm màu anh đào của mình lên môi của Godou một nụ hôn.

“—?”

Cậu sốc tới nỗi không thể nói được một từ nào.

“Ta đang kiếm tìm Gorgoneion. Hãy yên nghỉ, Kusanagi Godou. Hơi thở của ngươi, sự sống của ngươi sẽ bị Athena hút cạn. Cô độc trên con đường dẫn đến tâm Trái Đất hẻo lánh và tối tăm, đến lâu đài băng giá của cái chết.”

Khoảnh khắc Athena hôn cậu, cô lẩm bẩm đọc thần chú, và một cơn ớn lạnh đột ngột lan nhanh vào cơ thể Godou.

‘Chết tiệt.’

Đó là thần chú của cái chết.

Cậu cảm thấy các chi bắt đầu lạnh, và sự sống dần một rút đi.

‘Không, chờ đã.’

‘Tại sao một nữ thần của trí tuệ và chiến tranh lại biết câu thần chú này?’

Mặc dù một vị thần có rất nhiều bí mật, nhưng họ đều luôn giữ cho mình nét riêng biệt. Như kiểu một vị thần chẳng có gốc gác gì liên quan đến lửa hoặc núi không thể làm cho một ngọn núi tuôn trào dung nham, hay một vị thần không có liên kết gì với biển khơi không thể tạo ra lũ lụt.

‘Chẳng lẽ Athena cũng là một thần chết?’

“Giống mánh lừa nổi tiếng của thành Troy[5], ngươi thực sự không đề phòng gì cả… Hửm? Mặc dù ngươi sẽ nhận được giấc ngủ vĩnh hằng từ ta, nhưng đồng tử của ngươi vẫn thật thú vị.”

Một nữ thần trí tuệ và chiến tranh lại có liên kết với [Rắn], với bóng đêm. Godou thật sự không hiểu cô ta là gì.

… Và rồi kết quả bỗng xẹt ngang qua đầu cậu, là một điều mà cậu đã từng đọc khi ở nhà.

Ở phương Tây, con cú tượng trưng cho trí tuệ, người truyền tin và còn là biểu tượng của nữ thần trí tuệ Minerva, thậm chí còn có câu nói ‘Con cú của Minerva chỉ sải cánh khi hoàng hôn đã tàn[6]’.

Và Minerva chính là tên La Mã của Athena ở Hy Lạp.

Nữ thần này có liên hệ với cả rắn và cú— Cô ta thật sự là ai?

“Vẫn khôn ngoan và cứng đầu, hay là sự quyết tâm đây? Nhưng thật đáng tiếc, ngay cả có quyết tâm nhưng không còn ý chí cầm vũ khí, thì cũng vô ích. Trên chiến trường, có quyết tâm mà lại không có sức mạnh chỉ là đồ bỏ đi.”

Giọng nói của Athena vang lên thích thú khi nhìn thấy Godou gắng gượng trong vô vọng.

… Tầm nhìn của cậu đang mờ dần đi.

Và khi cái chết dần mở cái miệng đói khát của nó ra để nuốt lấy Godou, thì cậu lờ mờ nghe thấy giọng của Erica.

“Eloi, Eloi, Lama Sabachthani! Hỡi Chúa Trời! Sao người lại ruồng bỏ con!”

Erica hét lớn câu thần chú như một bản thánh ca buồn, mang sức mạnh lớn nhất của cô.

“Dù mọi khớp xương trên cơ thể con có vụn vỡ, những nỗi thống khổ khiến con tan chảy như một ngọn nến. Người sẽ chôn con trong cát bụi của vùng đất chết! Chó hoang sẽ vây quanh con, Quân đội Quỷ dữ sẽ chiếm lấy linh hồn con!”

‘Cô thật sự là một người phụ nữ tuyệt vời.’ — Godou không thể không ngưỡng mộ.

Dù Erica có là pháp sư, thì cô ấy sau cùng vẫn là một con người, nhưng vẫn quyết tâm đối đầu với một vị thần.

“Hỡi Chúa, Đấng Cứu Thế của con. Con cầu xin người hãy cứu con ra khỏi vũ khí của kẻ thù, thoát khỏi hàm răng sắc nhọn của sư tử, tránh được cặp sừng của bò mộng!”

Ngay cả có là một người thông minh, Erica cũng sẽ không có cơ hội chiến thắng được một vị thần.

Và cũng không cần phải hỏi lý do mà cô ấy làm như vậy, hiển nhiên là để cứu cậu.

‘Chính vì thế, mình không được chết ở đây được. Mình không thể để Erica liều mạng vô ích!’

—Vì ta là kẻ mạnh nhất trong số các kẻ mạnh. Ta là bất bại.

—Ta không quan tâm kẻ thách thức ta là ai, cho dù ngươi có là người hay là quỷ, cho dù ta phải đối mặt với tất cả các kẻ thù. Bất kể là thế nào đi chăng nữa, thì ta vẫn sẽ nghiền nát bất kỳ kẻ nào dám ngáng đường ta!

Erica xông lên, lưỡi kiếm trong tay lóe sáng và đối mặt với một Athena nhanh nhẹn đã sẵn sàng chiến đấu.

Qua con ngươi mờ mịt, Godou quan sát trận chiến giữa hai cô gái, trong đầu lầm rầm nhẩm thần chú. Trong tâm trí cậu hiện ra hóa thân thứ tám của Verethragna — [Cừu].



-Chú thích-

[1]Torii: Cổng truyền thống của Nhật, đánh dấu ranh giới giữa cõi thần linh và trần tục có trong mỗi ngôi đền thờ Thần Đạo.
[2]Nero: Nero Claudius Caesar Augustus Germanicus — người họ Julio cuối cùng. Người ta nói ông đã giết mẹ mình, là nghi phạm gây ra vụ đại hỏa hoạn ở Rome, độc ác, nghiện rượu và gái gú.
[3]Đổng Trác: Sứ quân đời Hậu Hán, giết tất những người chống lại mình và cướp ngôi vua. Nổi tiếng với những hình thức tra tấn tàn bạo, như chiên người trong chảo dầu để chứng kiến sự đau đớn của họ.
[4]Oda Nobunaga: Người thống trị cuối cùng của Nhật Bản thời loạn lạc, ông đã giết anh mình để lên ngôi vương, là một kẻ độc tài tiêu diệt bất kỳ ai phản đối mình.
[5]Mánh lừa thành Troy: Con ngựa Trojan do Oddysseus nghĩ ra để đột nhập vào thành Troy.
[6]Con cú của Minerva chỉ sải cánh khi hoàng hôn đã tàn: Rất lạ khi dùng ở đây, đặc biệt nếu bạn biết ý nghĩa của nó, ám chỉ đến cách chúng ta hiểu lịch sử. Như tác giả ngụ ý, ‘trí tuệ’ của chúng ta — là sự phát triển hợp lí của lịch sử — chỉ lộ mình vào giây phút cuối cùng, là ‘hoàng hôn’ của tất cả sự kiện mà chúng ta đang nói đến. Nhưng tôi đoán tác giả-san muốn viết như mình đã được học nó.

Bình luận