Phần 1
Cách không xa Công viên Kyu Shiba Rikyu và Tháp Tokyo, bên cạnh một nhà hàng năm sao và được bao quanh bởi một trường học, một đài truyền hình, một tháp phát thanh và một đại sứ quán, là nơi ngự trị của rất nhiều đền thờ và chùa chiền.
Một trong những quận có con đường nhỏ uốn lượn xuyên qua.
Mặc dù con đường đó theo sát các lề đường, nhưng lại dễ dàng bị bỏ qua bởi rất nhiều người như nó chưa hề tồn tại vậy.
Nếu có ai đó đi nhầm theo con đường vòng vèo như mê cung đó, thì bằng cách nào đó cuối cùng sẽ tới được trước một dãy bậc thang.
Có tổng cộng 200 bậc, nó được xem là quá cao so với một nơi như trung tâm của thành phố.
Sau khi leo hết các bậc thang bằng đá, bạn sẽ thấy Đền Nanao nằm ngay trên đỉnh.
Mặc dù những lùm cây xung quanh không rậm rạp như khu bảo tồn tự nhiên, nhưng ngôi đền lại ẩn trong thảm thực vật xanh tươi, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng và thanh bình.
Bên trong khuôn viên ngôi đền, cách không xa tiền đường, có một căn phòng nhỏ để thay đồ và trang điểm.
Và bên trong đó, Mariya Yuri đang sửa soạn lại trang phục của mình.
Cô gái mặc một bộ Kosode, bên dưới lớp Furisode và Hakama, đang ngồi trước gương và chải mái tóc dài mượt mà của mình.
Tóc cô có màu cà phê nâu, hơi ngả đen gần giống màu ngọc trai đen. Cô không nhuộm tóc, nó đã có từ khi cô mới sinh ra. Yuri luôn cảm thấy tự ti vì điều đó, nhưng lúc này cô cũng chẳng quan tâm.
Đúng vậy, bởi vì chiếc lược cô đang chảy đã bị gãy mất một chiếc răng.
“… điềm gở rồi, mong là không có gì xấu xảy ra.”
Cô thì thào suy nghĩ của mình mà không cần dựa vào bất kỳ logic nào cả.
Dường như đó là một điềm xấu.
Nếu là một cô gái bình thường, có lẽ cô sẽ quên đi những gì vừa xảy ra ngay lập tức, nhưng Yuri không phải là một thiếu nữ bình thường như bạn nghĩ, và có lý do cho việc đó.
Sau khi mặc xong quần áo, Yuri rời khỏi căn phòng.
Trên đường tới tiền đường, cô gặp một vài tu sĩ.
Đáp lại những cái gật đầu và chào hỏi lịch sự của họ, Yuri nghiêng đầu đáp lại. Thái độ tôn kính đó đối với một Miko 15 tuổi tất nhiên là cũng có lý do.
Trong ngôi đền này, Mariya Yuri có một vị trí cao quý và uy nghiêm hơn bất kỳ ai khác.
“—Oh, Hime-Miko, rất hân hạnh được gặp cô! Liệu cô có rảnh để trò chuyện một chút không?”
Bất ngờ, những lời phù phiếm đó hướng về cô.
Mặc dù anh ta đã nói cụm từ ‘Hime-Miko’, nhưng giọng điệu của anh ta thì chẳng có chút tôn trọng nào cả. Anh ta giả vờ, như một tên hề không biết từ đâu xuất hiện.
Người đó chậm rãi đi về phía Yuri. Mặc dù đang mang giày da, nhưng chân anh ta không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào khi bước trên lối đi trong đền rải đầy đá sỏi.
Bất kỳ ai nhìn thấy cách di chuyển đó sẽ nhận ra rằng anh ta không phải người bình thường.
“… Rất vui được gặp anh. Và có thể cho tôi biết anh là ai không?”
“Ah, xin thứ lỗi cho sự đường đột này. Có lẽ là hơi muộn để giới thiệu, tên tôi là Amakasu. Được gặp một Hime-Miko trẻ tuổi như cô thật là vinh dự. Tôi hy vọng chúng ta có thể thân thiện với nhau từ giờ trở đi.”
Amakasu giới thiệu và chìa ra một cái thẻ tên.
Yuri cầm lấy và liếc nhìn nhanh.
Tên đầy đủ của anh ta là Amakasu Touma, nhưng thứ thu hút hơn lại nằm ở cạnh tên anh ta, nơi ghi rõ tên văn phòng anh làm việc.
“Và điều gì đã mang người của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử đến đây vậy?”
Yuri hỏi ngờ vực.
Người đàn ông xộc xệch trong bộ com lê đã phai sờn, anh ta còn khá trẻ, tầm hai mươi tuổi và trông không được thanh lịch cho lắm.
Nhưng không nên đánh giá một cuốn sách qua bìa của nó. Anh ta là một đặc phái viên từ tổ chức kiểm soát pháp thuật của Nhật Bản. Cô phải nghiêm túc và thật thận trọng trong lời nói của mình.
“Có chuyện gì đó hình như sắp xảy ra, có lẽ là thảm họa tệ nhất mà đất nước chúng ta từng được thấy. Đó là phần nào của vấn đề hóc búa này, chúng tôi muốn có thêm sức mạnh của cô trợ giúp. Đây là lý do vì sao tôi đến đây, hy vọng cô hiểu vị trí của tôi.”
“… Thiếu nữ hèn mọn này chỉ có chút khả năng, tôi e là không giúp được gì.”
“Cô khiêm tốn quá rồi. Mặc dù có rất nhiều Musashino Miko, nhưng những người thông tuệ phân tích linh lực như cô lại rất ít. Bên cạnh đó, có thêm hai lý do nữa để chọn cô.”
Nhật Bản luôn có người sử dụng pháp thuật, và người sử dụng linh lực đã truyền lại sức mạnh cho họ.
Mariya Yuri là hậu duệ của một trong những người đó.
Còn đối với thuật ngữ ‘Musashino’— họ là một tổ chức của những người dùng linh lực bảo vệ khu vực Kanto, được ban cho danh hiệu [Hime] danh giá từ khi còn rất trẻ và đảm nhận nhiều trọng trách lớn mà bất kỳ Miko nào cũng được giao phó.
“Là một Musashino Hime-Miko, nhiệm vụ của cô cũng bao gồm cả việc hỗ trợ Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử. Tôi tin chắc rằng cô hiểu điều này? Nếu cô muốn hỏi gì thêm thì hãy tạm gác qua một bên đi, để tôi nói xong đã.”
“… Tất nhiên. Vậy anh muốn kêu tôi làm gì?”
“Nó sẽ giúp ích cho chúng tôi nếu cô thân thiết với một thanh niên Nhật và cũng để xác nhận danh tính của cậu ta. Tên của cậu ta là Kusanagi Godou, chúng tôi nghi ngờ cậu ta là một Campione.”
“Một Campione sao?”
Chức danh đó được trao cho các pháp sư và bạo chúa vĩ đại nhất, tàn bạo nhất của Châu Âu.
Nghe thấy cái chức danh khủng khiếp đó, khiến Yuri ghì chặt chân xuống đất vì kinh ngạc.
—Một đôi mắt sáng quắc như của loài hổ.
Thời điểm cô nghe thấy cái tên đó, điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí cô là đôi mắt tàn ác của một ác quỷ già nua.
“Tôi chắc cô đã hiểu lý do chúng tôi chọn cô. Bởi vì cô đã gặp Hầu Tước Voban thuở nhỏ, có lẽ cô có thể xác minh xem cậu ta có đúng là một Campione hay không.”
“… Đúng thế. ‘Campione’ mà anh nói đến, giống như sự xuất hiện của ác quỷ tàn bạo trong thần thoại Nhật Bản, một hóa thân của Rakshasa Raja, chúng ta phải ngăn chặn bằng mọi giá. Nhưng tôi thật khó mà tin được. Một người thường phải giết được một vị thần thì mới trở thành [Vua] được đúng không? —Không thể tưởng tượng được khi ai đó có thể làm điều đó!”
Đó chuyện đã xảy ra cách đây 5 năm, khi Yuri nhìn thấy một Campione ở cự ly rất gần, khi cô đang ở một vương quốc bé nhỏ nằm ở Đông Âu.
Hầu Tước Voban.
Chỉ cần nghe đến cái tên này thôi, các phù thủy Châu Âu sẽ phải vội vã ẩn mình, tuyệt vọng lẩm bẩm những thần chú để xua đi quỷ dữ.
Yuri sẽ không bao giờ quên con ngươi màu xanh ngọc ấy, sáng rực rỡ như của một con hổ trong bóng tối.
Không lâu sau đó, cô phát hiện ra con ác quỷ ấy có khả năng biến bất kỳ sinh vật sống nào thành cát bụi chỉ bằng một ánh nhìn, khiến Yuri càng thêm khiếp sợ.
“… Tôi cũng cảm thấy có điều tương tự, nhưng tôi không tin rằng Kusanagi Godou là một Campione. Nói thẳng ra là tôi không muốn tin vào điều đó, mặc dù tất cả những bằng chứng mà tôi có cho đến nay, chẳng chứng minh được gì cả.”
Amakasu nhún vai.
“Theo báo cáo của Hội Đồng Greenwich, tháng 3 năm nay, Kusanagi Godou đã đánh bại thần chiến tranh Ba Tư Verethragna trên đảo Sardinia, sau đó nắm quyền lực của [Vua]. Cậu ta đã đi khắp nước Ý, mỗi lần xuất hiện trong một thành phố là lại có thiệt hại xảy ra. Rõ ràng giữa chúng có mối liên kết… Cô đã nghe nói về vụ lộn xộn ở Rome chưa?”
“Ý anh là ngay cả cuộc tấn công khủng bố ở Đấu trường La Mã cũng là do…?”
“Vào ngày xảy ra vụ việc, Kusanagi Godou đã đến Rome. Người đã mời cậu ta đến là Thủ lĩnh Tối cao trẻ tuổi của Quân đoàn Hiệp sĩ [Thánh Giá Đồng Thiếc Đen], Erica Blandelli. Và khi quay về Nhật Bản, dường như cậu ta đã mang theo một thánh vật cổ xưa…”
“Một thánh vật…”
Yuri trở nên vô cùng lo lắng khi nghe những gì anh ta nói.
Sức mạnh tâm linh mà cô đang nắm giữ như một Hime-Miko— giác quan thứ sáu vô cùng mạnh và tâm nhãn của cô đang cảnh báo rằng cô không thể xem nhẹ việc này, đó là một vật kháng thánh sẽ đem đến những tai họa khôn lường.
“Về chuyện của Kusanagi Godou thì tôi muốn điều tra kỹ hơn. Cậu ta có luyện tập pháp thuật trước đây bao giờ chưa, giống như tôi ấy? Hay là bậc thầy của một loại võ thuật nào đó không?”
Yuri đã quyết định hoàn thành nhiệm vụ này với toàn bộ tâm huyết, nên cô bắt đầu dò hỏi thêm thông tin.
Tuy nhiên cô lại rất sợ tên [Bạo Chúa], nếu có thể thì cô sẽ tự tránh thật xa. Nhưng nếu cô kiên quyết rút lui, thì sẽ có hàng ngàn người phải chịu đau khổ. Có lẽ định mệnh đã buộc cô phải làm việc này.
“Nếu nói về pháp thuật hay thần chú, cậu ta hoàn toàn không biết gì, và cả võ thuật cũng thế. Chúng tôi đã điều tra rất kỹ, ngoài chuyện thi thố với thần ra, thì lý lịch của cậu ta cũng chẳng liên quan gì tới thần thánh— thôi, cứ đọc cái này trước đã.”
Touma lấy một tập hồ sơ từ trong cặp và đưa cho Yuri.
Cô nhanh chóng liếc nhìn tài liệu bên trong.
Nó chứa mọi thông tin điều tra liên quan đến Kusanagi Godou. Từ tính cách, tiểu sử, các sự kiện xảy ra ở Ý và cả khả năng như một Campione, tất cả các chi tiết đều được đưa vào báo cáo.
“… Nếu có gì vượt trội ở Godou, thì có lẽ cậu ta là một thí sinh dự bị của Nhật, được lựa chọn để tham gia vào giải vô địch bóng chày thiếu niên quốc tế. Hình như cậu ta là một trong số ít tay chơi đánh bóng ở vị trí thứ tư ở khu vực Kanto khi vẫn còn học sơ trung.”
“Xin lỗi, nhưng giải vô địch bóng chày thiếu niên quốc tế là gì thế?”
“Đó là một giải đấu bóng chày theo luật Mỹ, phần lớn thí sinh là học sinh sơ trung. Nhưng tôi nghe nói khi cậu ta còn ở trại huấn luyện cho chức vô địch thì bị chấn thương vai nên bị loại.”
“Vậy sao… tôi muốn hỏi là sao cậu ta lại giao đấu với một vị thần Ba Tư ở Sardinia? Chắc hẳn cậu ta cũng phải nghĩ đến vị trí giữa người thường và thần thánh chứ?”
“Về chuyện này thì cô nên cảm ơn Alexander Đại Đế ngàn lần đi, bởi cái khái niệm của ông ta về ‘Tình anh em của loài Người’ có nghĩa là sự sáp nhập Hy Lạp và Ba Tư. Chính điều ấy đã sinh ra văn hóa Hy Lạp và tạo ra một nền tảng chung cho văn hóa Đông Âu và Cận Đông. Điều ấy dĩ nhiên vượt ra khỏi khả năng suy nghĩ của một người Nhật bình thường.”
Touma để giải thích với một nụ cười gượng gạo.
“Trong thần thoại Ấn Độ, Verethragna là một vị thần tương đương với thần Indra, và dưới sự cải cách của Alexander, ông còn được ghép chung với thần anh hùng Heracles, tên Hy Lạp gọi là Arganes. Sau khi Alexander chết, một nhóm dân theo lệnh của Pompey được phái đến định cư ở Sardinia. Nếu xem xét điều này, cô không thể phủ nhận rằng chúng có liên quan với nhau.”
Yuri lắng nghe lời giải thích của Touma trong khi lật giở tập hồ sơ.
Lúc đó cô nhìn thấy bức ảnh của một thiếu nữ tóc vàng ghim vào một trang… ngay cả Yuri, cùng giới tính, cũng phải sững người vì vẻ đẹp của cô, thật sự là bổ mắt.
“À, cô gái đó là Erica Blandelli… được xem là người yêu của Kusanagi Godou, thiên tài thông thạo cả kiếm thuật và pháp thuật. Tôi đoán kiểu là pháp sư thuần chủng từ một gia đình quý tộc.”
“Người yêu sao!?”
Nghe thấy một từ đồi bại như thế, Yuri cứng họng.
“Có vẻ [Thánh Giá Đồng Thiếc Đen] đã nhận ra tầm quan trọng của Kusanagi Godou trước người khác, nên đã để cô ta ghép đôi với cậu ta. Ngay cả khi họ có con át chủ bài là một thiên tài bẩm sinh như cô ta, thì vẫn cần tạo quan hệ thân mật với cậu ta. Sử dụng cô gái đó cho chiến lược này. Tôi phải dành lời khen cho sự khôn khéo của họ.”
“Trở thành người yêu vì mục đích đó? Thật vô liêm sỉ và đồi bại!! Không thể chấp nhận được!! Hy sinh sự lựa chọn của một cô gái chỉ để có được sức mạnh của quỷ dữ— Tôi không bao giờ chấp nhận điều đó!”
Yuri tức giận nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Godou trong tập hồ sơ.
Mặc dù cô chỉ là một Miko với sức mạnh rất hạn chế, cô sẽ không bao giờ chấp nhận một tên bạo chúa như thế. Cơn tức giận và niềm quyết tâm khiến cho sự sợ hãi với Campione của cô lu mờ đi.
“… Mà, anh nói là có hai lý do để chọn tôi. Tôi có thể biết lý do còn lại không?”
“Tất nhiên rồi, thực tế thì, lý do thứ hai là việc hoàn toàn ngẫu nhiên…”
Và khi nghe Touma trả lời, Yuri không thể không cảm thấy rằng số phận thật sự đầy nghiệp chướng.
Ai mà lại nghĩ rằng ở một nơi như thế, cô và Kusanagi Godou lại cùng chung một số phận.
Phần 2
Đã được vài ngày kể từ khi cậu trở về từ Rome.
Chính xác hơn là đã được nửa tuần, vào một buổi chiều thứ Năm, Kusanagi Godou hiện đang tận hưởng thời gian rảnh rỗi sau giờ học.
Sau khi đi qua cổng trường, cậu quyết định đi đường vòng về nhà.
Cuối cùng cũng thoát khỏi cơn say máy bay và tâm trạng của cậu tốt hơn hẳn— nhưng khi tâm trí vẫn còn lo lắng về Gorgoneion cất trong tủ ở nhà, thì tâm trạng của cậu cũng xuống hẳn.
Có thể nói rằng, sau khi trở về Nhật, Godou đã nhiều lần cố gắng phá hủy nó.
Nhưng chỉ phí thời gian mà thôi.
Cậu đã mất cả nửa ngày toát mồ hôi suy nghĩ và thử nghiệm, nhưng chẳng có thứ gì có thể để lại dù chỉ là một vết xước trên nó.
Godou nhớ lại những lời Erica nói trước khi tiễn cậu đi.
—Nó có thể trông như một viên đá nhưng lại không phải. Nó là kết tinh của vô số trí tuệ của các vị thần. Và vì thế nên nó sẽ không bao giờ bị lu mờ đi cả, cũng như chắc chắn không thể bị phá hủy.
Trong khi cậu tiếp tục nguyền rủa thực tại khốn khổ đang bao trùm lên cuộc sống của mình, đôi chân cứ thế dẫn cậu về nhà.
Gia đình Kusanagi sống ở rìa phường Bunkyo, thuộc Tokyo.
Trong một dãy các cửa hàng gần một ga tàu điện ngầm, nép mình trong một góc là một hiệu sách cũ đã đóng cửa.
Đó là nơi ở của nhà Kusanagi. Sau khi chủ hiệu sách là bà Godou qua đời cách đây bốn năm, nó đã từ từ ế khách, và cuối cùng đóng cửa.
Dù sao thì khi còn hoạt động nó cũng chẳng có lấy một khách hàng nào, nên có đóng hay mở thì cũng không khác nhau là mấy.
Hiệu sách chẳng có lấy một thay đổi nhỏ kể cả ‘phần manga’ trong tiệm, nên cũng chẳng ngạc nhiên khi nó không thể theo được các hiệu sách mới. Có lẽ nếu nó nằm ở Jinbocho thì có thể vẫn còn sống sót, nhưng ở đây nơi một con hẻm nhỏ, sẽ là bất thường nếu nó vẫn kinh doanh tốt.
Từ 4 năm trước, gia đình Kusanagi cũng chẳng bận tâm tới việc mở lại nó.
Nói đến việc này, con đường có hiệu sách ấy là đường Sanchoume, trạm Nazu, ngày nay vẫn còn giữ lại một không khí hoài cổ nơi trung tâm thành phố Tokyo ngày trước.
Mặc dù Godou không nghĩ vậy, nhưng người ta lại nghĩ thế. Thật vậy, với cái kiến trúc cổ kính này, một khu dân cư với chuỗi các cửa cửa hàng làm toát lên một cảm giác thời Chiêu Hòa.
Nó hoàn toàn khác với đường phố ở Rome vẫn còn tươi mới trong trí nhớ của Godou.
Quanh con đường có rất ít các tòa nhà cao tầng hiện đại và các cửa hàng tiện lợi, vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, với toàn bộ khung cảnh mang đậm tính trang nghiêm của lối kiến trúc Gothic.
Do đó, dân cư ở đây là chủ yếu đến từ nơi khác, cảm giác như sức sống ở đây rất khuôn khổ.
“Onii-chan, anh về rồi à… thật hiếm khi thấy anh về sớm.”
Một giọng nói đột ngột vang lên phía sau cậu.
Không cần nhìn cậu cũng biết đó là ai, cậu đã sống với người đó hơn mười năm nay.
“Shizuka, nói thế mà được à? Mấy ngày qua anh về rất sớm nhưng em lại nói như thể anh không muốn về nhà vậy…”
“Đúng, nhưng có vài ngày thôi. Thứ Bảy tuần trước anh đã rời nhà từ sáng sớm và đã không về cho tới tối Chủ Nhật. Anh thậm chí còn bỏ học hôm thứ Hai nữa. Anh đã đi đâu, và để làm gì?”
Cô em gái đang lườm cậu một cách hạch sách.
Kusanagi Shizuka, mười bốn tuổi, học sinh sơ trung năm ba, nhỏ hơn Godou hai tuổi.
Không như Godou, cô không mặc đồng phục.
Trong tay có xách túi mua hàng tái chế, đầy nhóc rau, sữa, cá và các hàng hóa khác. Có lẽ cô đã về sớm hơn và thay đồ, sau đó đi chợ cho bữa tối và chỉ vừa mới bắt gặp cậu.
“Anh nói với em rồi, anh đến nhà bạn ngủ một đêm… Anh còn phải nói bao nhiêu lần nữa đây?”
Kể từ ngày Chủ Nhật về nhà từ Ý, Godou đã phải trả lời câu này rất nhiều lần.
Bắt đầu cảm thấy hơi bị ràng buộc bởi phản ứng của mình, cậu trả lời với cùng một lý do thiếu thuyết phục.
… Mặc dù không phải là khen em mình, nhưng phải công nhận rằng Shizuka có một gương mặt cực kỳ dễ thương.
Nhưng mặc dù cô có là em gái cậu, thì cái thái độ khó nuốt đó cộng thêm thói nghiêm trọng hóa vấn đề, đôi khi cô còn giống mẹ cậu, liên tục cằn nhằn, càm ràm và làm cậu điếc tai.
“Một người bạn à?… Một người bạn… em hiểu rồi… oh…”
“Có gì thì nói đi. Anh không thích kiểu úp úp mở mở.”
Godou nói trong khi xách lấy túi đồ từ tay Shizuka.
Cậu không nghĩ về hành động đó, nhưng nó là hành động vô thức của cậu khi đưa tay ra. Có lẽ cậu bị ảnh hưởng bởi thói quen của ông nội mình. Một thói quen thực sự đáng sợ.
Nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm cậu đầy nghi ngờ.
“Vậy em hỏi anh, bạn anh là trai hay gái?”
“… Tất nhiên là con trai rồi.”
Liệu cô có tin lời nói dối này không?
Đi cạnh Shizuka vào nhà, Godou nỗ lực tỏ ra bình thường, nhưng cô em này của cậu tiếp tục quan sát — cầu nguyện bất kỳ vị thần nào mà cậu có thể nghĩ vào lúc này — và quăng ra quả bom tiếp theo.
“Ồ, em hiểu rồi. Và một câu hỏi khác, Erica-san là ai?”
“⸻!?”
Godou há hốc mồm. ‘Làm thế nào mà Shizuka biết cái tên đó?’ lóe lên trong tâm trí cậu.
“O, ồ, bạn anh là Erica đó... mà, anh nên nói thế nào nhỉ—”
“Em chưa nói đến, thật ra thì sau khi anh biến mất vào thứ Bảy, chị ấy đã gọi điện đến đây.”
Cô nói lạnh như băng, và mắt thì ánh lên vẻ háo hức như thợ săn sắp sửa kết liễu con mồi.
⸻⸻
Tuần trước, điện thoại nhà Kusanagi đã đổ chuông.
Sau khi Shizuka nghe máy, người gọi giới thiệu mình tên là Erica một cách đầy nghiêm trang.
Cô ấy nói rằng đang có việc cấp bách cần anh trai Shizuka giúp, nên cô đã gọi cậu đến. Cô còn nói có thể sẽ mất vài ngày, và Shizuka không cần lo lắng gì cả…
⸻⸻
“Giọng chị ấy dễ thương lắm, em chắc chắn nhìn cũng xinh lắm phải không? Anh đồng ý không Onii-chan? Và chị ấy bao nhiêu tuổi? Bây giờ chúng ta nói cho rõ ràng đi, đừng có mà lừa em Erica là một thằng con trai nhé, điều đó nghe ngu ngốc lắm.”
Shizuka lạnh lùng nói, cùng lúc cắt đứt đường thoát của cậu.
‘Đó là lý do mình nói tất cả bọn con gái đều…!’
Godou không thể không nguyền rủa Erica và cô em gái của mình.
Erica gọi đến nhà cậu chắc chắn là vì mục đích xấu. Rất có thể cô ta muốn làm gia đình Kusanagi rối tung lên chỉ để cho vui.
Nhưng Godou không biết Shizuka cũng hớn hở với việc này…
‘Quên Erica đi, em mình cũng thật đáng sợ…’
Nghĩa là trong những ngày qua cô biết thừa cậu đã làm những gì. Nhưng cô lại không truy hỏi ngay khi cậu về, thậm chí còn để cho cậu tưởng rằng mình đã thoát nạn bằng cách chờ đợi vài ngày!
“Bởi vì anh phải làm những chuyện bí mật không được cho ai biết, nên anh phải nói dối đúng không? Em không nghĩ rằng ông nội lại đoán được những gì anh làm. Em thất vọng lắm… em chưa bao giờ nghĩ Onii-chan lại làm những điều như thế.”
“Cái gì cơ, ông già đấy nói ‘cái gì’ hả!?”
“Chuyện gì đó mà có câu ‘Nếu một đứa con trai chạy đi tìm một cô gái mà không nói cho ai biết, thì chắc chắn đó là chuyện rất mờ ám và lén lút. Hồi trẻ ông cũng thế…’ và vâng vâng. Em không tin nổi, Onii-chan! Em đã tưởng anh là người đàng hoàng chứ! Sao lại thế hả? Tình yêu vụng trộm à? Hay là đơn phương? Hay là anh yêu người lớn tuổi, giáo viên cũ… hay một cái gì đó tội lỗi tương tự như thế phải không?”
Shizuka trả hỏi Godou tội nghiệp, tỏ ra sự đắc thắng trong ánh mắt.
Còn cậu chỉ tuyệt vọng lắc đầu phủ nhận nó.
“Anh không phải ông già đấy! Anh không bao giờ làm gì đồi bại như thế!”
“Hừm! Anh là cháu trai duy nhất cơ mà? Mặt còn giống như đúc kia kìa, anh chỉ vừa chợt nhận ra một phần di truyền và mở khóa khả năng thu hút phụ nữ như ông nội vậy. Chuyện như thế dễ xảy ra lắm!”
“Làm thế quái nào được! Thu hút nữ giới thì liên quan gì đến DNA. Tất cả là do tính cách một người thôi, chỉ vì anh là cháu trai của ông không có nghĩa là anh giống hệt ông!”
‘Sao mình phải cãi cọ ngu ngốc giữa anh trai-em gái thế này ở ngay trước cửa nhà, ngay giữa phố với bao nhiêu cửa hàng thế này?’
Mọi người đang nhìn chằm chằm Godou.
Shizuka cũng trở nên im lặng, và nhanh chóng hạ giọng.
“… Vậy sao anh lại nói dối em? Nếu không phải là chuyện mờ ám thì nói thật cho em không phải tốt hơn à?”
“Vì anh sợ mọi chuyện rối tung lên nên mới không nói. Erica là bạn anh là đúng, thật đen đủi vì anh đã đến thăm cô ta, nhưng có nhiều người khác nữa. Bọn anh không có quan hệ gì mờ ám… em có tin anh không?”
Godou đặt một tay lên đầu cô, xoa nhẹ để giúp cô cảm thấy tốt hơn.
Gương mặt Shizuka lộ vẻ bối rối, nhưng cuối cùng cô cũng thở dài và chấp nhận nó.
“Không phải em không tin anh… nhưng anh không được nói dối em thêm lần nào nữa hiểu không? Ngay cả khi anh cố nói dối em thì em vẫn biết bởi vì thái độ của anh, anh hiểu chưa?”
“Được rồi, cứ thế nhé. Được chứ?”
Bây giờ vấn đề đã được giải quyết, Shizuka nhoẻn cười hơi ngượng ngùng. Nếu em gái Godou luôn cười kiểu vậy, cậu có thể vô cùng hớn hở mà khoe rằng mình có một cô em gái rất chân thật và đáng yêu.
Nhìn thấy điều đó, cậu mỉm cười.
“Onii-chan từng là thành viên đội bóng chày, nên luôn phải về muộn, ngay cả vào thứ Bảy, cũng phải tập từ sáng đến tối. Nhưng ở trường anh lại chẳng tham gia một câu lạc bộ nào à?”
“… Bây giờ anh chưa muốn cho lắm, anh nghĩ mình sẽ nghỉ ngơi và chơi lại sau một thời gian nữa.”
Bởi Shizuka lái cuộc trò chuyện sang một chủ đề hoàn toàn mới, nên Godou không thể trả lời trôi chảy được.
Thật sự thì cậu cũng không biết nên trả lời câu đó như thế nào. Cậu chỉ chắc chắn là phải che giấu nó.
Rõ ràng lời nói dối của cậu không đủ tốt, nên Shizuka nhìn cậu đầy lo lắng.
“Vai anh… vẫn còn đau à? Ừmm, với một người không yêu thể thao như em có lẽ không nên nói điều này, nhưng kể cả vai anh bị đau thì anh vẫn là một siêu cầu thủ đấy— Ôi, em nói hơi quá rồi… em xin lỗi, Onii-chan.”
Shizuka ngập ngừng.
‘… Cho dù thế nào thì đây vẫn là em gái mình.’ —Godou nghĩ.
Mặc dù trông Shizuka rất nhẹ nhàng, nhưng cứ vào những lúc nhạy cảm là cô sẽ nói linh tinh— có phải cô giống anh trai của mình ở ngay cả những điều nhỏ nhặt như thế này không?
“Ờ thì em cũng có hơi lăng xăng. Chỉ là anh không thoải mái khi chơi cùng những người khối khác. Nên dù có là bóng chày hay môn khác thì anh cũng không muốn tham gia.”
Godou nhẹ nhàng xoa đầu cô em gái.
Mặc dù Shizuka không biết có bao nhiêu phần sự thật trong đó, cô chỉ gật đầu miễn cưỡng. Có lẽ cô thông minh hơn anh mình, ít nhất cô biết khi nào không nên nói bất cứ điều gì không cần thiết.
—Tuy nhiên, Shizuka không nhận ra được một điều.
Đó là từ sau khi trở thành Campione, vai trái vốn chỉ có thể ném được những đường bóng đơn giản của Godou đã phục hồi lành lặn. Tất nhiên, tất cả là do khả năng chữa lành đáng kinh ngạc mà cậu có được.
Khi Godou vào cao trung, cậu đã từ bỏ bóng chày vì chấn thương này.
Thế nhưng lý do cậu không tiếp tục chơi là vì lý do khác. Bởi vì giờ đây cậu đã có một sức mạnh và thể lực siêu nhiên, thế nên nó được xem là hành động phi đạo đức của vận động viên khi tham gia thể thao.
Đội bóng chày của trường cậu luôn luôn thảm bại ngay cả ở vòng loại của các giải quận.
Mặc dù đôi khi cậu có vẫn ghen tị với vài người bạn được chơi bóng chày của mình. Nhưng kể cả có muốn vào cái đội thảm hại đó, có khi cậu cũng không được cho phép.
Nhưng mà mất mát nhỏ này chẳng là gì so với sức mạnh mới mà cậu có trong tay, ít nhất thì giờ Godou cũng đang cố gắng để hiểu nó.
Phần 3
Godou và Shizuka về tới nhà khoảng sáu giờ tối.
Nơi này từng là một hiệu sách cũ, với cửa ra vào là loại cửa kính trượt.
Ngôi nhà — có từ trước Thế Chiến Thứ Hai — một căn nhà gỗ hai tầng nhỏ bé.
Mặc dù đã cũ, nó đã được xây mới lại và nới rộng ra gấp ba lần, bên trong khá tiện nghi.
Hai anh em cùng bước vào nhà, và người ông đã ngồi sẵn chào đón họ.
“Ồ? Thật hiếm khi thấy hai đứa cùng về đấy nhỉ?”
Ông của họ — Kusanagi Ichirou, hiện đang đọc một cuốn sách cũ từ kệ nói.
Như đã nói, căn nhà từng là một hiệu sách, những kệ sách cũ không thể bán tống bán tháo đi được vẫn lấp đầy phòng, giống như căn gác mái ngập ứ phía trên.
Nhưng quay lại vấn đề chính—
Ông nội của Godou đang đứng bên trong phòng, nhìn vẫn như mọi khi.
Ông luôn ăn mặc lịch lãm, lời nói và hành động đều tràn đầy tự tin và chững chạc. Mặc dù đã hơn bảy mươi, nhưng nhìn cụ ông vẫn toát ra một cảm giác quyền uy, đôi khi đến mức ma quái.
Ông là người đã chăm sóc cậu thay người mẹ bận rộn từ rất lâu.
Mọi công việc nhà ông luôn cẩn thận và tỉ mỉ, ông còn nấu ăn mỗi ngày.
Nếu chỉ xét ở khía cạnh đó thì hoàn toàn ổn, nhưng…
“Shizuka con đã giăng lưới chưa, chộp được Godou và khiến nó phải nói ra sự thật rồi đúng không? Thế con bé đó là ai?”
“Vâng ạ, có vẻ phức tạp hơn ông cháu mình nghĩ. Onii-chan vẫn khăng khăng nói là ‘bạn bè’, nên từ nay trở đi con sẽ để ý xem anh ấy có nói dối hay không. Cuối cùng chúng ta cũng biết sự thật mà thôi.”
“Hai người làm ơn đừng có mà nói kiểu ấy trước mặt con.”
Ông nội nguy hiểm của cậu — một người có thể hiểu thấu đáo mọi việc chỉ bằng cách liếc nhanh biểu hiện của hai đứa cháu.
Và cô em chằn lửa của cậu — một người có thể thẳng thừng nói không tin tưởng anh trai mình.
Và cả người mẹ của cậu đang vắng mặt — thêm cả người cha đã ly dị hiện sống xa nhà — là năm thành viên nhà Kusanagi.
“Nhưng mà Shizuka này, cháu cũng không nên lo lắng quá. Ông cũng từng giống nó, một đứa ở tuổi Godou vắng nhà vài ngày không có gì là lạ cả, nên không sao đâu.”
“Shizuka đừng có nghe ông nói, anh không giống ông đâu! Có nhớ lúc ông còn học cao trung không? Còn lén lút quan hệ với một góa phụ, còn cả geisha nữa, lại còn ngủ ở nhà họ— đã thế còn nghỉ học tận hai tuần. Anh sẽ không bao giờ làm như thế!”
Godou hét lớn, trong khi người ông vẫn nhìn cậu đầy cảm thông.
Nhưng đáng buồn thay, những gì cậu nói ai mà tin được.
“Cháu nghe đâu ra tin đó đấy? Để ông nói cho mà nghe, khi còn đi học ông rất chăm chỉ học hành. Shizuka này, cháu không phải gượng gạo đâu, cứ tự nhiên mà nói là nó nói phét đi.”
Ông nội cậu toét miệng cười, bác bỏ lời buộc tội của Godou chỉ với một cái hất đầu.
Kusanagi Ichirou — thời niên thiếu là một tay chơi sát gái và sa đọa.
Thậm chí ở tuổi hiện tại ông vẫn còn phong độ, đó hẳn là một thói quen đã ăn sâu rồi.
Khi Godou kể về ‘thành tích’ của ông nội, cậu đã lóe nghĩ lên ngay — ‘Thì ra là vậy, nếu mà hồi trẻ ông sống trác táng như thế, thì giờ vẫn nhố nhăng là điều hoàn toàn có thể.’
“Thôi, Shizuka đã đi chợ về rồi thì ông sẽ chuẩn bị bữa tối. Hai đứa phụ ông được không?”
Chứng minh thêm cho sự khéo léo đó, ông lại chuyển chủ đề một lần nữa.
Khi đả động đến chuyện quan hệ ngoài luồng, bạn không thể phủ nhận độ cao thủ của ông.
Shizuka biết điều này, cô chẳng la mắng gì ông nội cả — vì biết trình độ giữa họ là quá lớn — nhưng ngược lại thì lại rất hay hạch sách anh trai.
‘Ước gì mình có được khả năng xử lý tình huống của ông nội, dù chỉ một nửa thôi thì mình sẽ không bao giờ thua em gái và Erica…’
Đôi khi Godou ghen tị những thứ mà cậu không có.
Bàn ăn đã đầy núc bữa tối.
Cá tuyết nướng đá, bạch tuộc hầm củ cải, xà lách tươi, ăn kèm với cơm và súp miso. Một bữa ăn truyền thống của Nhật.
Bạn có thể nói rằng người nấu hẳn phải có tay nghề lắm, vì tất cả những món ăn đều được chuẩn bị tỉ mỉ.
Nếm một ít củ cải và súp miso cần tây — đó là thói quen của Godou. Hương vị thơm ngon không chê vào đâu được.
“Ể? Ông tự muối củ cải đấy à?”
“Nhớ bà quá, bà cũng toàn tự muối dưa.”
Trên cái dĩa nhỏ là muối và dưa chua cà rốt.
Hai anh em nhấc đũa và thử một miếng, vị chua thật hoàn hảo.
Như đã nói ở trên đây không phải là dưa chua mua ở cửa hàng, chắc chắn là của nhà làm. Nhưng anh em họ biết rằng ông nội chưa bao giờ giỏi muối dưa cả.
“À, cái này là của bà Sakuraba, bà chủ cửa hàng rượu cho đấy. Ngon chứ hả?”
Ông còn không thèm che giấu.
Nhưng sao khi nghe những lời đó, cả Godou và Shizuka nhìn nhau lo lắng, rồi từ mai trở đi sẽ là hàng loạt những trận cãi nhau ghen tuông giữa các người phụ nữ.
Đã được một vài năm kể từ khi bà của họ mất.
Hai anh em không biết từ khi nào, nhưng tất cả những người phụ nữ trong khu phố đều muốn trở nên thân mật hơn với ông, gửi cho ông tất cả những gì họ có thể.
Họ đều là các bà nội trợ đã có gia đình riêng, hoặc là các bà đã đứng tuổi.
Nếu như họ — bao gồm bà Murakawa chủ tiệm bánh, bà Endou bán đồ chơi dưới đường, bà Yamaoi chủ tiệm đồ điện tử và tất cả những người còn lại — biết chuyện bà Sakuraba đã biếu ông dưa chua, tất cả họ sẽ tranh nhau tặng ông đồ tự làm mất.
Nếu như đó chỉ là tình cảm láng giềng thì thật tuyệt.
Nhưng mấy bà đó luôn nhìn ông bằng ánh mắt long lanh. Và vì hòa bình của khu phố nhỏ bé này, cả Godou và Shizuka đều mong ông nên kiềm chế bản thân hơn một chút…
Tuy nhiên, giờ đó cũng không phải là chuyện đáng lo.
Hai anh em đều lắc đầu và chú tâm vào bữa tối thịnh soạn trước mặt, xử lý với tốc độ ánh sáng đống đồ ăn ở trên bàn.
Ngay khi chén đĩa đã được rửa sạch, và họ đang chuẩn bị lau dọn bàn thì…
Điện thoại phòng khách đột nhiên reo lên.
“Em nghe điện thoại cho~~Xin chào, đây là nhà Kusanagi, ai đang gọi đấy ạ?”
Shizuka nhìn Godou và ông nội còn đang dính đầy xà phòng trên tay, rồi quay lại trả lời.
“Ma, Mariya-senpai ạ? Chị cần gì không ạ? Chị gọi có việc gì thế ạ…”
Có vẻ đó là người quen của Shizuka.
Khi Godou đã rửa bát xong và đi vào phòng, cô vẫn còn đang nghe điện thoại.
“Vâ, vâng, anh ấy hiện đang ở nhà… Nhưng sao senpai lại tìm Onii-chan? Anh chị khác lớp mà? À, không ạ, chị đừng nói vậy! E, em hiểu rồi ạ. Em sẽ chuyển lời cho anh ấy. Vâng, được ạ. Ch, Chúc chị buổi tối tốt lành…”
‘Chúc buổi tối tốt lành à?!’ Godou bắt đầu lo lắng.
Vì Shizuka nói đến từ ‘Onii-chan’ nên chắc chắn là đang nói về cậu. Như thế đã lạ rồi, lại còn cả lời chúc lịch sự cuối cùng nữa. Shizuka đang nói chuyện với ai?
“… Onii-chan, anh ngồi xuống đây.”
“Nhưng anh ngồi rồi mà. Shizuka à có chuyện gì thế?”
Godou hỏi em gái mình, người đang chỉ vào tấm Tatami trước mắt cậu.
Cậu đang ngồi khoanh chân trên đó sẵn rồi cơ mà.
“Em muốn anh ngồi nói chuyện đàng hoàng! Em sẽ hỏi anh một câu, và anh nên trung thực mà trả lời— Onii-chan, anh thân thiết với Mariya-senpai từ khi nào thế?”
“Hả?”
Shizuka — người vừa bắt cậu ngồi bằng đầu gối — phun ra một câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn.
“Ai cơ? Ý anh là cô ta là ai? Anh nghĩ anh không quen ai tên như thế cả.”
“Anh có nói thật không đấy?… Nếu thế thì em sẽ thẩm vấn anh tiếp.”
‘Ôi em gái thân yêu của anh ơi, “thẩm vấn” thật sự là một từ đáng sợ.’
“Onii-chan, anh có biết người đẹp nhất ở trường anh là ai không?”
“Anh không... anh không biết? Anh không quan tâm lắm. Vẻ đẹp không phải là thứ để mà em xếp hạng người ta đâu.”
“Đúng, nhưng trong trường chúng ta có một người hoàn mỹ đến độ không ai sánh được… và đó là Mariya Yuri-senpai!”
Godou và Shizuka đang học cùng trường — trường Trung học Jounan có cả sơ trung và cao trung.
Hai khu ở trong cùng một khuôn viên nên hai anh em thường đi học cùng nhau.
Đi bộ chỉ mất khoảng hai mươi phút, nên rất thuận tiện.
Ban đầu Godou định theo học một trường công bình thường, tại kỳ thi tuyển sinh, cậu đã may mắn được tuyển vào Jounan và bắt đầu đi học vào mùa xuân này. Ngược lại thì cô em Shizuka đã học tại đây kể từ những năm đầu sơ trung, nên hiểu rõ hơn về ngôi trường hơn anh trai mình.
“Chị ấy là tiền bối của em ở câu lạc bộ trà đạo, cũng là học sinh năm nhất cao trung như anh. Từ lúc vào trường chị ấy đã nổi tiếng xinh đẹp rồi, còn thông minh nữa, lúc nào cũng nằm trong top 5.”
Khi Shizuka nói đến đó, Godou mới mơ hồ nhớ ra là em gái cậu là thành viên của câu lạc bộ trà đạo.
Tại Jounan, học sinh sơ trung và cao trung tham gia các hoạt động cùng nhau là khá phổ biến.
Và nếu như thế, ‘Mariya Yuri’ này là đàn chị cùng câu lạc bộ, quen em gái cậu từ hồi sơ trung, thì gọi cho em cậu cũng chẳng có gì là lạ. Vậy tại sao cậu lại phải ngồi quỳ như thế này?!
“Và? Mariya-san đã nói gì?”
Godou hỏi khó chịu. Cậu không hiểu cuộc gọi của cô gái đó thì liên quan gì đến tình hình hiện tại của mình.
Cậu đã dần dần nhớ ra tên của cô gái này khi được nhắc tới trước đây.
Nó xuất phát từ miệng của mấy thằng lớp cậu, chủ đề tương tự như khi nói về những cô gái khác, rằng cô ấy dễ thương, mấy điều đại loại vậy.
“Được rồi, em sẽ nói thẳng. Mariya-senpai đường đột muốn gặp và nói chuyện với anh… Chị ấy không chỉ đẹp, rất thông minh mà còn là một Ojou-sama nữa.”
“… Thì liên quan gì đến việc cô ta muốn gặp anh?”
“Dĩ nhiên là có! Onii-chan có thể sẽ lợi dụng việc chị ấy ngây thơ, tinh khiết, rồi dùng những lời mật ngọt dối trá, đùa cợt với chị ấy?!”
Bị Shizuka buộc tội vô cớ, Godou lập tức vặn lại.
“Anh làm sao mà làm thế được với người mà anh chỉ vừa mới biết tên hả?!”
“Vậy sao chị ấy lại gọi đến nhà và đòi gặp anh? Quá đáng ngờ!”
Thậm chí Godou cũng không thể phủ nhận lời em cậu vừa nói.
“Chuyện này hơi quái gở. Nếu cô ta muốn gặp anh thì sao lại nhờ em chuyển lời? Nếu cô ấy đã gọi thì chỉ cần nói trực tiếp với anh là xong có phải không?”
“Chắc chị ấy không nghĩ ra? Dù sao thì chị ấy cũng là một người theo đạo, mặc dù rất thông minh nhưng có thể không nghĩ ra hậu quả, có lẽ chị ấy còn ngượng vì nói chuyện với con trai qua điện thoại— vấn đề là chị ấy tuyệt lắm, chị ấy còn chào em là ‘Chúc em hạnh phúc trường tồn’ nữa kìa.”
“… Mariya-san này sống ở thế kỷ mười hai à?”
Trong những cô gái mà Godou quen, chẳng ai lại chào hỏi như vậy.
Thế nhưng mấy người xung quanh Erica thì có thể lắm.
Dù nói thế nào đi chăng nữa, không thể phủ nhận rằng cô là đứa con gái quý giá của gia đình Blandelli. Cô không cần phải cố gắng, nếu cô nghĩ về điều đó, cô ấy có thể phát ra hào quang lớn mang phong thái ‘ojou-sama’.
“Chị ấy không lạc hậu, chị ấy chỉ sống trong một gia đình quý tộc lâu đời thôi. So với nhà chị ấy thì nhà Kusanagi chúng ta chỉ là dân thường…”
“Giờ thì anh càng không hiểu, sao cô ta lại muốn gặp anh? Hay là nhầm người?”
Càng nghe thì Godou càng bắt đầu nghĩ rằng cô gái kia là người của ‘thế giới bên kia’.
Ngoài các pháp sư mà cậu đã kết thân ở Ý, các mối quan hệ của Godou hoàn toàn bình thường, thậm chí có phần nhàm chán. Cậu không nhớ đã làm gì để khiến một công chúa cao quý như Mariya chú ý.
Nhưng Shizuka chỉ lạnh lùng nhìn cậu và nói.
“… Vậy sao? Gần đây Onii-chan toàn làm chuyện đáng nghi. Ví dụ như là chuyện của Erica-san.”
“… Anh nói rồi, cô ấy chỉ là bạn bình thường.”
“Ồ, đúng rồi. Mariya-senpai còn nói chị ấy muốn thấy thứ mà anh mới mang về. Cái gì vậy?”
Nghe thấy điều đó, những câu hỏi của Godou từ nãy tới giờ đã được trả lời.
Ngoài Gorgoneion ra, cậu không thể nghĩ ra cái gì khác.
—Vậy là thế, nếu là có liên quan đến mấy chuyện thần thánh, thì kiểu ăn nói kỳ cục của cô ta thật là dễ hiểu, thậm chí là hoàn toàn bình thường.
Godou đã nhận ra, mặc dù mới chỉ vừa về nhà, cậu đã gặp thêm một rắc rối khác. Thật là chán nản.
Bình luận