“Ôi trời ơi! Thanh kiếm này biết nói chuyện!”
Tôi giật mình và quăng thanh kiếm xuống đất, cả người cứng đờ ra khi đột ngột nghe thấy giọng nói của nó. Người thương nhân và những khách hàng gần đó quay ra lườm tôi. Ánh mắt ấy nói lên rằng: Ngươi đang làm cái quái gì thế? Nếu không muốn mua hàng thì hãy mau cút đi.
Nhưng tôi chả thèm quan tâm đến họ làm gì.
Nó nói chuyện. Thanh kiếm này biết nói. Cái này là sao…?
Tôi chưa bao giờ nghe nói về một thanh kiếm có nhân cách — linh hồn như vậy?
Tôi dùng Nhận Dạng để phân tích nó.
Greed Loại: Kiếm một tay |
Gì? Vậy thôi à?
Khi tôi dùng Nhận Dạng với các vũ khí khác thì tôi chỉ nhận được các thông tin như độ bền và chỉ số tấn công, nhưng đối với thanh hắc kiếm này, tất cả những gì tôi có thể thấy là tên và loại của nó.
Tôi cẩn thận xem xét kỹ lưỡng thanh kiếm bí ẩn này. Nó bị dính đầy dầu và phủ đầy bụi, trông rất bẩn. Thành thật mà nói, nó và tôi chẳng khác gì nhau, chỉ có điều là nó bị xem như là đống sắt vụn. Nghĩ như thế, tôi lại cảm thấy mình với nó có duyên nên mới gặp nhau.
Chắc chắn rằng nó đã nói “Mua ta.” với tôi.
Dù thái độ có vẻ kiêu ngạo nhưng nó lại không có ý gì xấu cả. Nếu thanh kiếm có ý đồ gì đó với tôi thì nó đã làm khi tôi chạm vào nó rồi. Tôi cảm thấy không có vấn đề gì nếu chạm vào nó một lần nữa, vì thế nên là tôi đã cầm nó lên mà không do dự.
“Ta cứ nghĩ rằng ngươi sẽ bỏ đi chứ. Đúng là một gã thú vị. Vậy thì sao nào? Ngươi sẽ mua ta chứ?”
Tôi nhìn lướt qua đống vũ khí cũ còn lại. Có lẽ hắc kiếm Greed là thanh duy nhất đáng giá trong đống này. Một thanh kiếm biết nói. Tôi nghĩ là mình có thể làm cho nó hoạt động trở lại.
“Ta cảm thấy bản thân mình và ngươi có điểm tương đồng, nên có lẽ ta sẽ mua ngươi.”
“Thật sao? Vậy thì trả tiền cho tên béo kia đi. Nhìn thấy bản mặt hắn đã khiến ta phát bệnh rồi.”
Tôi đem Greed đến chỗ gã thương nhân béo, kẻ đang trao đổi với một khách hàng khác, và đặt hai đồng bạc lên quầy. Hắn liếc nhìn những đồng tiền. Rồi đuổi tôi đi như thể tôi là một con vật đang đi lạc. Cho đến cuối cùng thì thái độ của hắn vẫn đáng kinh tởm. Tôi rời quầy hàng, và sẽ không quay lại đây thêm bất cứ lần nào nữa.
Tôi lấy chiếc giẻ trong túi ra và lau sạch thanh hắc kiếm Greed mới mua trước đó. Tuy nhiên, cặn dầu bám trên lưỡi kiếm rất cứng và rất khó để bong ra. Nếu tôi có một ít xà phòng ở đây thì… Nhưng tôi hiện không còn một đồng nào trong túi.
“Từ giờ trở đi phải trông cậy vào ngươi rồi, Greed!”
“Ta tự hỏi, chúng ta gặp nhau là tình cờ hay liệu rằng đây là số phận? Tên của ngươi là gì?”
Nhắc mới nhớ, hình như tôi chưa giới thiệu gì về mình.
“Ta là Fate Graphite.”
“Hừm. Đúng là số phận. Ta sẽ khắc ghi nó. Còn giờ thì sao?”
Tôi đã có câu trả lời cho câu hỏi này từ đêm qua rồi.
“Ta đã có vũ khí rồi. Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì tiếp theo?”
“Đi săn à?”
“Đúng thế! Đi săn quái vật thôi nào!”
Với người đồng đội mới là Greed bên cạnh, tôi đi thẳng một mạch từ Quận Thương Mại đến cổng phía Nam của Seifort. So với cổng của các quận khác thì nó lớn hơn nhiều. Nguyên nhân là vì lượng lớn hàng hóa đều đi qua đây để đến Quận Thương Mại, và nó đủ rộng cho cùng lúc mười thương đoàn đi qua.
Từ cổng phía Nam đi ra ngoài không xa là một vùng đất được gọi là Thảo nguyên Goblin. Đây là nơi lũ goblin sinh sống và chúng thường tấn công các thương đoàn đi ngang qua để cướp thức ăn.
Nhắc tới goblin thì cần phải chú ý: chúng thích tấn công từ trong các bụi rậm. Khi chúng ta mãi đuổi theo để săn một con goblin cho tới khi chúng ta phát hiện ra rằng bản thân đã bị phục kích bởi một nhóm goblin đang núp đâu đó trong những bụi rậm. Đó chính là án tử dành cho chúng ta. Chiến thuật của chúng nổi tiếng tới nổi đã có một cậu tục ngữ nói về việc đó: ‘Khi thấy một con goblin đang thong dong ở bên ngoài tức là có một trăm con goblin đang ở trong bụi rậm.’
Tôi nghe được những điều này từ một Mạo Hiểm Giả già, người thỉnh thoảng hay ép tôi uống rượu với ông ấy. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng lời khuyên của ông ấy lại có ích với cuộc sống của tôi như lúc này.
Con đường trở thành Mạo Hiểm Giả của tôi sẽ bắt đầu từ việc săn goblin. Nhờ những chỉ số mà tôi có được từ tên trộm đã bị tôi giết, tôi có thể giết chết một con goblin, nuốt chửng linh hồn của nó và biến sức mạnh của nó thành của bản thân.
Len qua giữa những thương đoàn, tôi đi đến chỗ cánh cổng, và nhìn thấy một nhóm Mạo Hiểm Giả. Đàn ông và phụ nữ đều được trang bị áo giáp và vũ khí. Có vẻ như tôi đã tìm được một nhóm Mạo Hiểm Giả đang tạo thành những tổ đội để đi săn.
Tổ đội đi săn à… Nghe có vẻ hay đấy. Khi còn ở làng tôi đã luôn ở một mình; trừ những lần tôi bị bắt nạt ra. Kể cả khi đến Seifort, Rafale đã bắt tôi làm việc rất nhiều đến mức tôi chưa bao giờ có cơ hội để tìm một người bạn.
Những tổ đội đi săn giống như những tổ đội anh hùng mà cha đã kể cho tôi nghe trong những câu chuyện của ông. Sát cánh bên nhau, giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn và khóc cùng nhau khi buồn. Khi còn là một cậu bé, nghe những câu chuyện đó luôn khiến mắt tôi sáng rực lên.
“Bạn bè à. Nghe hay đấy.”
Miệng tôi bất chợt nói ra những từ đó khi não còn chưa kịp nghĩ đến.
“Ngươi đã có ta rồi.”
Greed đột nhiên lên tiếng nói.
“Ừ, đúng… Đúng thế.”
Tuy nhiên, Greed là một đồ vật. Thứ tôi muốn là mối quan hệ với những con người bằng xương bằng thịt cơ. Cả hai rõ ràng là khác biệt. Rồi tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm và bước tới chỗ những Mạo Hiểm Giả.
Không sao. Mình nghĩ mình không còn là kẻ bị ruồng bỏ nữa rồi.
Giờ thì tôi đã biết được sự thật về kỹ năng Phàm Ăn. Với nó, tôi có thể biến sức mạnh của một con quái vật thành của riêng mình. Tôi nghĩ bản thân bây giờ có thể bước chân vào nơi của những Mạo Hiểm Giả, những chiến binh dũng cảm kia. Rồi sẽ có một tổ đội chịu chứa chấp tôi thôi.
Đúng như tôi nghĩ, một Mạo Hiểm Giả trạc tuổi đã đến gần tôi.
“Thanh kiếm đó nói với tôi rằng cậu đã sẵn sàng cho việc đi săn goblin! Cậu nghĩ sao? Có muốn lập tổ đội không?”
“Chuyện đó ổn chứ?!”
Điều đó khiến tôi vui sướng tới mức muốn nổ tung. Tôi hầu như không biết ý nghĩa của việc ai đó cần mình. Ngoài niềm tin vững vàng của mình thì câu hỏi đó cũng khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi đã có thể giúp đỡ ai đó, trở nên có ích hơn!
“Chà, cậu thấy đấy, hôm nay đồng đội đi săn của tôi không có mặt ở đây, nên tôi đang gặp chút khó khăn. Mà cậu đang ở cấp độ mấy rồi?”
“Cấp độ 1!”
Rồi người Mạo Hiểm Giả trẻ tuổi kia tỏ ra lúng túng. Anh ta gãi đầu và nói rằng vừa nhớ ra có vài việc chưa giải quyết nên đã xin lỗi tôi rồi lùi dần ra xa và bỏ đi. Tôi bị bỏ lại với sự trống trải đến lạ thường.
“Fate, bỏ đi. Khi ngươi đang ở Cấp độ 1, thái độ của mọi người cũng sẽ giống như tên vừa rồi thôi. Ngươi có muốn tham gia vào một trận chiến sinh tử với người mà ngươi nghĩ rằng sẽ không thể giúp ích gì cho mình không?”
Hơi thở nghẹn lại ở cổ họng. Tôi đã nghĩ rằng mình mạnh vì toàn bộ chỉ số của tôi đã tăng lên thành ba chữ số. Nhưng sự thật là, tôi chỉ mới bắt đầu mà thôi. Tôi đã quá quen với việc bị đối xử như rác rưởi, trong một khoảnh khắc, tôi dường như đã quên mất những thứ ‘bình thường’ có nghĩa là như nào.
“Có vẻ như ta đã hơi quá ảo tưởng rồi nhỉ?”
“Chứ sao nữa. Mà, không phải lúc nào cũng phô ra cái kỹ năng Phàm Ăn cho người khác biết. Đó là tất cả những gì mà ta có thể nói.”
“Sao mà ngươi biết được về kỹ năng Phàm Ăn của ta…?”
Tôi chưa từng nói gì về kỹ năng của mình, nhưng bằng cách nào đó mà Greed đã biết được.
Greed bật ra tiếng cười xảo quyệt.
“Bởi vì chúng ta thực sự không quá khác biệt, ngươi và ta, dần rồi ngươi sẽ hiểu thôi, cho dù ngươi có muốn hay không.”
Để lại câu nói đầy khó hiểu, Greed chìm vào im lặng. Tôi vẫn còn nhiều thắc mắc, nhưng khi nghĩ lại thì có vẻ như Greed nói đúng. Mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ nếu những Mạo Hiểm Giả khác biết được kỹ năng độc nhất của tôi. Nếu biết rằng tôi có thể cướp hết kỹ năng cũng như chỉ số của những người mà tôi giết, các Mạo Hiểm Giả sẽ bắt đầu trở nên lo lắng và sợ tôi sẽ cướp đi kỹ năng và chỉ số của họ. Rồi một số Mạo Hiểm Giả chắc chắn sẽ muốn ra tay giết tôi ngay khi tôi còn yếu. Đây cũng chính là cách mà một kẻ như Rafale sẽ nghĩ, và không phải chỉ có duy nhất hắn là người xấu.
Đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu, nên tôi quyết định sẽ đi săn một mình, chỉ tôi và Greed, cho đến khi tôi trở nên mạnh mẽ đến mức không ai có thể chạm vào tôi.
Chúng ta sẽ bắt đầu đi săn goblin thôi.
Bình luận