Trở về nhà, tôi ngâm chiếc giẻ cũ vào nước để lau người. Hy vọng nó đủ để làm sạch cơ thể tôi trước khi đến Dinh thự Hart trong hai ngày tới. Rồi tôi thắp ngọn nến, thứ được xem là vật quý giá với một kẻ như tôi để soi lại bản thân trong chiếc gương cũ đã bị vỡ mất một phần.
Không có gì thay đổi. Quần áo tôi vẫn là một mớ hỗn tạp được chắp vá từ nhiều loại vải lại với nhau, và dù có giặt nó thế nào đi nữa thì kết quả vẫn như vậy, thế nên tôi quyết định mặc kệ nó. Tôi cuộn người trên đống rơm mà tôi vẫn hay gọi là giường, ngước mắt nhìn lên những vết ố do nước rỉ trên trần nhà và suy nghĩ về những chuyện vừa trải qua.
Ngày hôm nay bắt đầu từ việc tên Rafale tàn bạo giáo huấn tôi nên thay đổi thái độ của mình. Nhưng đến đêm, thì tôi lại cùng với Tiểu thư Roxy chiến đấu với lũ trộm, và bây giờ tôi thậm chí còn có thể đến làm việc cho gia tộc Hart. Quả thực tất cả đều giống như một giấc mơ vậy.
Rồi tôi nhớ tới giọng nói máy móc đã nghe được sau khi giết chết tên trộm. Nó cho tôi biết rằng các chỉ số của tôi đã tăng lên. Và cũng cho biết rằng tôi đã được nhận thêm những kỹ năng mới: Nhận Dạng và Thần Giao Cách Cảm. Thật buồn cười làm sao. Nhận Dạng là một kỹ năng hiếm. Nó cung cấp cho chủ nhân mọi thông tin về những thứ tồn tại trên thế giới này. Nếu có kỹ năng này trong tay, nó sẽ giúp cuộc sống của tôi dễ dàng hơn rất nhiều. Ha ha.
Tôi lẩm bẩm từ ‘Nhận Dạng’, và trái ngược với mong đợi, một bảng thông tin xuất hiện trong đầu tôi:
- Fate Graphite, Cấp độ 1 + Sinh lực: 121 + Sức mạnh: 151 + Pháp thuật: 101 + Tinh thần: 101 + Nhanh nhẹn: 131 - Kỹ năng: + Phàm Ăn + Nhận Dạng + Thần Giao Cách Cảm |
“Wow! Cái quái gì thế này?!”
Tôi bất giác thốt lên.
Được rồi, Fate! Bình tĩnh lại nào.
Tôi kiểm tra chỉ số của mình trước tiên. Nó đã luôn là còn số 1 tròn trĩnh từ trước tới nay, nhưng bây giờ nó đã tăng lên thành ba chữ số. Với những chỉ số này, thì tôi có thể chiến đấu với một con quái vật cấp thấp.
Tiếp theo là kỹ năng. Trước giờ, tôi chỉ có duy nhất Phàm Ăn, nhưng giờ tôi còn có thêm Nhận Dạng và Thần Giao Cách Cảm.
Thật không thể tin được…
Thực tế thì tôi có thể kiểm tra các chỉ số và kỹ năng của chính mình điều đó đã chứng minh rằng tôi có sở hữu kỹ năng Nhận Dạng.
Khoan, chờ đã.
Nếu tôi có Nhận Dạng, tôi có thể bỏ công việc gác cổng và trở thành một Thẩm Định Viên. Công việc đó có thể giúp tôi kiếm tiền tốt hơn, bởi vì kỹ năng của này cần chuyên môn cao.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Được rồi, bình tĩnh lại nào, Fate. Thực tế chút đi.
Thần Giao Cách Cảm: Đọc suy nghĩ của những người mà bạn tiếp xúc.
Tôi đã được trải nghiệm kỹ năng này rồi, đó là khi Tiểu thư Roxy nắm tay tôi. Vì kỹ năng đã được kích hoạt nên tôi có thể nghe thấy những suy nghĩ của cô ấy.
Nhưng tại sao điều này lại xảy ra? Tôi vắt óc tìm lời giải thích và cuối cùng đã có câu trả lời. Khi giọng nói máy móc kia vang lên lúc đó nó có nhắc tới: Kỹ năng Phàm Ăn đã được kích hoạt.
Tất cả những điều đã xảy ra cho tới giờ đều là nhờ vào thành quả của kỹ năng Phàm Ăn, thứ mà tôi từ lâu đã nghĩ rằng nó là một kỹ năng hoàn toàn vô dụng. Giờ tôi sử dụng Nhận Dạng để kiểm tra Phàm Ăn.
Phàm Ăn: Khiến bạn luôn luôn đói khát.
Chà, tôi biết điều đó. Đó chính xác là những gì Thẩm Định Viên đã nói khi họ đến làng khi tôi còn nhỏ. Điều đó có nghĩa là kỹ năng Phàm Ăn ẩn chứa một sức mạnh ẩn, không thể thẩm định được. Vì thế, tôi có thể kết luận rằng, sức mạnh của kỹ năng này đó là nuốt chửng linh hồn của bất kỳ thứ gì mà tôi giết, rồi ăn cắp các chỉ số và kỹ năng của chúng. Hiệu ứng đi kèm của nó chính là cơn đói của tôi được thỏa mãn.
Tôi còn có thể mạnh hơn nữa, tùy thuộc vào cách tôi sử dụng kỹ năng Phàm Ăn như thế nào từ giờ trở đi. Nhưng tôi không có ý định bắt đầu bằng việc giết người.
Thế phải làm sao? Câu trả lời rất đơn giản: những con quái vật lang thang trong các vùng đất hoang ngay bên ngoài Vương đô Seifort. Nếu giết chúng, tôi có thể lấy kỹ năng và chỉ số của chúng. Với chỉ số hiện tại, tôi có thể đánh bại những con quái vật cấp thấp. Tôi có thể bắt đầu một khởi đầu mới với tư cách là một Mạo Hiểm Giả.
Một ngày nào đó, tôi sẽ mạnh hơn một Thánh Hiệp Sĩ. Đến lúc đó, Rafale và gia tộc Vlerick sẽ phải ngước lên mà nhìn, xem tôi trở thành thứ gì. Chỉ nghĩ về nó thôi đã khiến tôi muốn lao ngay ra khỏi cái chòi và bắt đầu đi săn quái vật. Nhưng sẽ là quá nguy hiểm nếu đi ra ngoài sau khi trời đã tối, ngay cả với một người có một bộ chỉ số mới như tôi, thế nên tôi quyết định sẽ ngủ một giấc thật ngon và ra ngoài khi trời đã sáng.
Mà thực ra, sáng sớm mai tôi còn phải gác cổng cho Rafale. Nhưng mà biết không? Tôi sẽ không đi đến đó. Tôi sẽ không nhận lệnh của gia tộc Vlerick nữa. Tôi đã có cho mình một người chủ mới, và tên cô ấy là Tiểu thư Roxy. Nếu cuộc nói chuyện với cha cô ấy diễn ra suôn sẻ trong hai ngày tới, thì chắc chắn ông ấy sẽ thuê tôi. Một cuộc sống ngay thẳng và tử tế đang chờ đợi tôi.
Hiện tại, thứ tôi cần là tập trung cho ngày mai: chuẩn bị trang bị, đi săn quái vật và khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Tôi khép mắt lại, ý thức cũng dần chìm vào giấc ngủ.
✵✵✵
Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chim hót bên ngoài. Tôi chỉnh lại tóc qua chiếc gương vỡ, dùng cành cây để đánh răng và mặc quần áo chỉnh tề. Sau đó, tôi lấy chiếc túi da nhỏ mà mình đã giấu trong một vết nứt trên tường. Trong túi là tiền tiết kiệm cả đời của tôi: hai đồng bạc, đó là toàn bộ số tiền mà tôi đã chăm chỉ làm việc trong hơn năm năm qua. Một đồng bạc tương ứng với một trăm xu, và một trăm đồng bạc lại được quy đổi ra một đồng vàng. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ được đụng vào những thứ trên.
Người khác có thể sẽ cười nhạo hai đồng bạc của tôi, nhưng tôi đã phải trải qua địa ngục trần gian để kiếm được số tiền đó. Đây là khoản tiết kiệm để tôi trốn chạy nếu đến một ngày nào đó mà Rafale vứt bỏ tôi và tôi phải lo cho cuộc sống của mình. Nhưng nỗi lo đó giờ đã không còn nữa, ít nhất là hiện tại. Thay vào đó, tôi sẽ dùng nó để đầu tư vào trang bị săn quái vật.
Với hai đồng bạc trong tay, tôi bước ra khỏi cửa.
Vương đô Seifort có tổng cộng bốn quận. Lâu đài nằm ở trung tâm và xung quanh là các quận phía Bắc, Đông, Nam và Tây.
Khu huấn luyện của các Thánh Hiệp Sĩ nằm ở Quận Quân Sự phía Bắc, các loại vũ khí và giáp đặc biệt được nghiên cứu và sản xuất ở đây.
Các Thánh Hiệp Sĩ, và người có địa vị cao trong vương đô sẽ sống ở phía Đông, Quận Thánh Hiệp Sĩ.
Ở phía Nam là Quận Thương Mại, nơi đây có rất nhiều quầy hàng và cửa hiệu bán đủ loại hàng hóa, bao gồm vũ khí, nhu yếu phẩm hàng ngày và thực phẩm.
Cuối cùng là Quận Thường Dân ở phía Tây, là nơi những người dân tầm thường như tôi sinh sống.
Từ việc phân bổ các quận, ta có thể thấy các Thánh Hiệp Sĩ được đối xử tốt như thế nào — hoạt động kinh doanh của họ cũng chiếm một nửa thành phố.
Tôi hiện đang đi đến khu vực sầm uất và nhộn nhịp nhất của vương đô: Quận Thương Mại.
Tôi phải chen chúc để có thể vượt qua đám đông của những người ở Quận Thường Dân mới có thể vào được Quận Thương Mại, nơi này được bao bọc bởi các tòa nhà lát gạch đỏ. Từ đây, tôi đi vào một con hẻm nhỏ, dọc đường đi tôi có thể nhìn thấy rất nhiều những quầy hàng và kèm theo đó là những giọng lanh lảnh mời chào người qua lại của các chủ quầy hàng.
Đây là một khu vực được xem như phần tối của Quận Thương Mại đầy vẻ hào nhoáng kia. Vì sao tôi lại đến đây ư? Vì trong người tôi hiện tại chỉ có hai đồng bạc; và với số tiền ít ỏi ấy thì tôi chỉ có thể mua được những vũ khí cũ. Với vẻ ngoài của tôi bây giờ, không đời nào mà tôi lại có thể bước chân vào những cửa hàng vũ khí cao cấp được. Nói cách khác, thì đây là nơi kinh doanh những thứ mà người khác không cần dùng tới.
Tôi đang tìm kiếm các gian hàng bán vũ khí cũ thì một người đàn ông trung niên quá cỡ gọi tôi. Ông ta nở nụ cười thân thiện và trông như một người tử tế.
“Cậu đang tìm vũ khí à, anh bạn?”
“Đúng thế. Mà sao ông lại biết?”
“Tôi làm việc ở đây cũng lâu rồi và khi nhìn thấy cậu dạo quanh các gian hàng. Thứ mà cậu để ý chỉ toàn là vũ khí, không quan tâm tới bất kỳ thứ khác.”
Ông ta đã nói đúng về tôi khiến tôi cũng hơi bất ngờ. Có vẻ như ông ta là một thương nhân giỏi.
“Sao nào? Cậu có muốn xem thử hàng của tôi không?”
Có rất nhiều loại vũ khí được bày ra khắp bàn của ông ta, từ khi đến đây tới giờ thì đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy nhiều vũ khí đến vậy.
“Hôm nay cậu đem theo bao nhiêu tiền, anh bạn?”
Tôi nói với ông ta rằng mình chỉ có hai đồng bạc, và thái độ thân thiện trước đó của ông ta liền biến mất. Không còn là một người tử tế nữa. Thay vào đó là ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi, giống như của Rafale và các anh em của hắn vậy.
“Hiểu rồi, lại thêm một tên nghèo kiết xác nữa. Cứ nghĩ là mình đã trúng mánh rồi cơ chứ. Nếu chỉ có hai đồng bạc thì cậu có thể mua trong đống phế thải kia ấy. Đống đó có lẽ sẽ phù hợp với cậu hơn.”
Ông ta biết rằng tôi không có đủ tiền để mua một món vũ khí. Nhưng ngay cả khi tôi có tức giận, và nổi điên lên, thì nó vẫn sẽ không thay đổi cho dù tôi có tới bất kỳ quầy hàng nào khác.
Tuy nhiên, lựa chọn tốt nhất của tôi vẫn còn đây, ít nhất thì đống sắt vụn này có thể để tôi tha hồ mà chọn lựa.
Tôi cầm từng món vũ khí cũ trong tay và phân tích chúng bằng Nhận Dạng. Độ bền của tất cả chúng đều cực kỳ kém. Chỉ lắc nhẹ vài cái là chúng sẽ ngay lập tức vỡ ra. Tôi lục tung đống vũ khí trong tuyệt vọng cho đến khi tìm thấy một thanh kiếm cũ màu đen. Khi tôi đặt tay lên nó, một giọng nói truyền vào tâm trí tôi.
“Mua ta. Ngươi chắc chắn sẽ không bao giờ phải hối hận đâu.”
Nhờ vào kỹ năng Thần Giao Cách Cảm, tôi có thể nghe thấy một giọng khàn khàn của một người đàn ông.
Bình luận