Sau khi uống cạn ly rượu của mình, tôi quyết định đi xem tình hình của Tiểu thư Roxy trước khi quay trở lại cái chòi mà tôi gọi là nhà. Vì sự việc với Rafale trước đó, nên tôi khá lo lắng cho cô ấy.
Dù là một kẻ xảo quyệt, nhưng tôi không nghĩ rằng hắn sẽ ra ngay tay ngay lúc này. Kể cả thế, tôi vẫn không thể nào gạt đi hình ảnh nụ cười gian xảo của hắn ra khỏi đầu mình. Tôi biết, một kẻ yếu ớt như tôi sẽ không thể làm gì để giúp Tiểu thư Roxy nếu có chuyện gì xảy ra, nhưng ít nhất thì tôi vẫn có thể trở thành một tấm khiên thịt bảo vệ cô ấy.
Tôi bước đi trên con đường được chiếu rọi bởi ánh trăng đến một nơi mà từ vị trí đó tôi có thể nhìn thấy cổng của lâu đài. Tiểu thư Roxy vẫn đứng đúng vị trí của cô. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như tôi đã lo lắng hơi quá rồi. Tâm trí trở nên dễ chịu hơn, từ tận đáy lòng mình, tôi cầu chúc mọi sự tốt lành đến với cô ấy.
Khi chuẩn bị rời đi, thì tôi phát hiện có nhiều bóng đen đang leo lên bức tường phía Đông lâu đài. Đó là khu vực được xem là góc khuất đối với bất kỳ ai làm nhiệm vụ canh gác, và thật tình cờ làm sao khi tôi đã phát hiện ra ngay tại vị trí của mình. Một nhóm trộm. Chắc chắn là vậy. Tôi không nghĩ rằng sẽ có ai đó trèo tường vào lâu đài lúc nửa đêm đâu. Tôi chạy vội tới chỗ của Tiểu thư Roxy.
“Tiểu thư Roxy! Có rắc rối!”
“Sao thế? Cậu chưa về nhà sao…?”
“À, tôi đang đi dạo cho thư thái đầu óc! Tôi phát hiện có một nhóm người đang leo vào lâu đài từ bức tường phía Đông!”
“Cậu chắc chứ?!”
“Vâng. Chính mắt tôi đã nhìn thấy!”
Tôi không chắc rằng Tiểu thư Roxy sẽ tin mình, nhưng cô ấy lại nhìn thẳng vào mặt tôi và nói:
“Tôi tin cậu. Giờ tôi sẽ đến đấy. Cậu có thể gác cổng hộ tôi được không?”
“Vâng, được chứ.”
Cô ấy đưa cho tôi cây giáo của người gác cổng.
“Chúc cô may mắn, Tiểu thư Roxy.”
“Cứ để đó cho tôi.”
Tiểu thư Roxy rút thanh kiếm bạc từ thắt lưng ra.
“Miễn là có thứ trong tay, thì tôi sẽ không sao đâu.”
Dứt lời cô lao nhanh về hướng bức tường phía Đông. Trong chốc lát, cô đã hòa mình vào bóng tối và biến mất.
Wow, quả đúng là Thánh Hiệp Sĩ có khác, tốc độ nhanh thật.
Sau đó, tôi nghe thấy những tiếng la hét của đám đàn ông ở bên trong. Tôi có thể dễ dàng tưởng tượng được cảnh Tiểu thư Roxy đã dũng cảm và hạ gục tất cả những tên trộm một cách nhanh chóng. Dựa vào tiếng hét, tôi có thể đoán được chúng có số lượng đáng kể. Chắc chắn là có hơn hai ba tên. Dù vậy, thì Tiểu thư Roxy vẫn là một Thánh Hiệp Sĩ. Một nhóm trộm hèn mọn sao có thể làm khó được cô ấy chứ. Rồi, tiếng của cuộc chiến bỗng trở nên im lặng.
Ngay khi tôi tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc, thì một người đàn ông từ trong bóng tối chạy vụt ra và hướng về phía tôi. Khi hắn tới gần, ánh trăng làm cho gương mặt của hắn hiện ra rõ hơn. Hơi thở tôi bị kẹt lại ở cuống họng khi nhìn thấy hắn.
Cánh tay phải của tên trộm đã bị chặt đứt, hắn loạng choạng đi về phía cánh cổng, vị trí mà tôi đang đứng, với tay còn lại đang cầm máu trong sự tuyệt vọng. Gương mặt hắn trắng bệch do mất quá nhiều máu.
Tôi nắm chặt cây giáo. Tôi sẽ không để hắn ta vượt qua. Mặc kệ hắn có là một kẻ sắp chết hay không; thì không thể phủ nhận rằng hắn là một tên trộm, một tên tội phạm hung tợn, và hắn cần phải bị ngăn chặn. Nếu như hắn trốn thoát trong khi tôi đang làm nhiệm vụ thay cho Tiểu thư Roxy, thì toàn bộ trách nhiệm sẽ bị đổ lên vai cô ấy. Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu. Tôi cần phải giết chết hắn.
Hắn ta đang bị thương. Và với một người yếu đuối như tôi cũng có thể giải quyết được hắn.
Nghiến chặt răng, tôi dồn hết sức để đâm cây giáo. Nó đâm xuyên qua tim của tên trộm. Hắn nắm chặt cây giáo rồi trừng mắt nhìn tôi một cách đầy hung tợn và gắt gao. Sau đó, hắn đỗ gục xuống và máu từ vết đâm bắn tung tóe ra khắp nơi. Tay chân hắn co giật một lúc, cuối cùng cũng dừng lại. Không sai đâu. Tên trộm thực sự đã chết.
“Mình đã làm được — mình đã giết hắn. Mình… hử?!”
Tôi cảm thấy có thứ gì đó chảy trong cơ thể, rồi một giọng nói máy móc vang lên trong đầu tôi.
- Kỹ năng Phàm Ăn được kích hoạt. - Các chỉ số được tăng: + Sinh lực +120 + Sức mạnh +150 + Pháp thuật +100 + Tinh thần +100 + Nhanh nhẹn +130 - Các kỹ năng được bổ sung: + Nhận Dạng + Thần Giao Cách Cảm |
Các chỉ số tăng lên? Những kỹ năng được bổ sung? Giọng nói này là sao? Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Rồi, một cảm giác cực kỳ thỏa mãn, đó là lần đầu tiên cơn đói dài dăng dẳng của tôi thực sự được lấp đầy. Tôi chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như vậy trong cuộc đời mình.
Trong lúc tôi vẫn còn đang chìm đắm trong sự hân hoan, thì Tiểu thư Roxy đã quay trở lại. Cô ấy nắm lấy tay tôi và nhìn ngó khắp cơ thể để kiểm tra vết thương.
“Cậu ổn chứ? Có bị thương không?”
“Không biết cậu ấy có bị thương không nữa? Trông cậu ấy nhợt nhạt quá… Ah, mình lo lắng quá đi!”
Gì thế? Tôi có thể nghe thấy giọng của Tiểu thư Roxy ở trong đầu. Dù cô ấy không nói ra, nhưng bằng một cách nào đó mà tôi vẫn có thể nghe được.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ah, không, không có gì đâu. Tôi ổn mà.”
“Cậu ấy ổn! Cảm ơn trời, cậu ấy thật sự không sao.”
Giọng nói của Tiểu thư Roxy lại vang lên trong đầu tôi. Khi cô ấy buông tay tôi ra, thì giọng nói ấy nhỏ dần lại. Đó có phải là… những suy nghĩ của cô ấy không? Tôi có thể đọc được suy nghĩ của cô ấy sao?
Kỳ lại quá… nhỉ? Có lẽ là do biến chứng từ trận chiến vừa rồi. Tôi chỉ là đang tưởng tượng ra giọng nói của cô ấy thôi. Tôi không thể chạm vào Tiểu thư Roxy thêm lần nữa để xác nhận nó. Dù sao thì cô ấy cũng là một Thánh Hiệp Sĩ cơ mà.
Quả thực, Thánh Hiệp Sĩ thật phi thường. Tổng cộng có mười tên trộm đột nhập vào lâu đài, và Tiểu thư Roxy đã tự mình xử lý chúng. Tôi đã giải quyết tên còn lại khi hắn chạy thoát được, nhưng cũng nhờ Tiểu thư Roxy đã khiến hắn trọng thương tới gần chết.
Lâu đài đã được an toàn, tất cả đều phải cảm ơn cô ấy.
“Ah, Tiểu thư Roxy. Sự việc diễn ra ở đây, tôi không thể nhận công trạng được.”
“Oh, nhưng cậu vẫn phải nhận. Cậu cũng đã đánh bại một tên trộm còn gì.”
Tôi có lý do để tránh không dính đến chuyện này: Rafale và anh em của hắn. Nếu chúng phát hiện ra tôi đã giúp một Thánh Hiệp Sĩ khác trong khi đang làm việc phục vụ cho gia tộc của chúng, thì chúng sẽ nổi điên lên. Tôi không biết là chúng sẽ làm gì với tôi, nhưng dựa theo thái độ của Rafale với Tiểu thư Roxy, tôi chắc chắn rằng mình sẽ bị ‘giáo dục’ còn kinh khủng hơn.
“Nếu Ngài Rafale biết chuyện này, thì nó thực sự sẽ rất tệ với tôi.”
“Ah, tôi hiểu rồi. Được thôi. Tôi sẽ làm như cậu đề nghị.”
“Cảm ơn cô.”
“Không, thật ra thì, tôi mới là người nên cảm ơn cậu. Nếu cậu không nói cho tôi về những tên trộm thì giờ tôi chắc hẳn đã trở thành trò cười cho các Thánh Hiệp Sĩ khác rồi.”
Có vẻ như dù có danh tiếng và địa vị thì giữa các Thánh Hiệp Sĩ vẫn có sự cạnh tranh với nhau. Nhưng với một kẻ có địa vị thấp hèn như tôi, thì không tài nào có thể biết được sự cạnh tranh đó nó gắt gao đến nhường nào.
“Vậy thì, cậu phải để tôi thể hiện lòng biết ơn của mình.”
“Không, không được. Tôi không thể để một Thánh Hiệp Sĩ làm việc như vậy…”
Tiểu thư Roxy không thích thái độ khiêm nhường một cách ngoan cố của tôi, nên cô ấy đã phồng má và bĩu môi. Biểu hiện đó làm tôi khá bất ngờ. Cô ấy chưa bao giờ biểu hiện nó ra ngoài. Tôi nghĩ mình đã thân thiết hơn với cô ấy.
“Ah, nghĩ ra rồi!”
Tiểu thư Roxy vỗ hai tay vào nhau, mặc dù hành động đó có phần không tự nhiên.
Tim tôi đập nhanh. Dù tôi biết cô ấy định thưởng cho tôi thứ gì đó, nhưng không biết đó có phải là thứ tôi thích hay không nữa, và tôi cũng không biết đó là thứ gì. Tôi không thể tưởng tượng được thứ mà cô ấy sắp nói ra.
“Cậu nghĩ sao về chuyện đến làm việc cho gia tộc Hart? Nếu tôi nói với cha về những gì đã xảy ra ở đây, tôi chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý thuê cậu thôi.”
“Sao cơ?! Nhưng… tôi thậm chí không có bất kỳ kỹ năng nào, và tôi… tôi không xứng đáng để được như thế.”
“Điều đó là hoàn toàn sai. Không phải vừa rồi cậu đã tự tay đánh bại một tên trộm sao?”
Đó chỉ là do may mắn. Nếu bắt làm lại, chắc chắn tôi sẽ thất bại.
“Nhưng tôi…”
Thất vọng với sự thiếu quyết đoán của tôi, Tiểu thư Roxy đã giải thích rõ ràng.
“Nếu cậu e ngại gia tộc Vlerick… thì để tôi lo chuyện của họ cho. Hay cậu muốn làm việc cho họ đến hết đời?”
Cô ấy đã nhìn thấu tôi. Cô ấy biết rằng tôi lo lắng gia tộc Vlerick sẽ lấy việc trả những đồng lương ít ỏi cho tôi ra làm trò đùa. Kể cả như thế, cô ấy vẫn muốn thuê tôi. Điều đó làm tôi muốn phát khóc.
Trước mắt tôi có hai lựa chọn: một là tương lai mà Rafale và anh em của hắn ta sẽ bóc lột và vứt bỏ tôi, tôi sẽ chết vì làm việc quá sức, và thứ hai đó là một cuộc sống tốt đẹp hơn, một tương lai tươi sáng hơn, dưới một người vừa tốt bụng lại xinh đẹp như Tiểu thư Roxy.
Tôi không cần phải suy nghĩ kỹ làm gì. Tôi là một trong những người tôn sùng Tiểu thư Roxy. Điều này giống như giấc mơ trở thành sự thật vậy.
“Tiểu thư Roxy, tôi chấp nhận lời đề nghị của cô!”
“Xuất sắc. Oh, giờ cũng đã muộn rồi, cậu nên về nhà đi. Hãy đến Dinh thự Hart vào trưa ngày kia nhé. Tôi sẽ đợi cậu.”
Tôi đã cực kỳ hạnh phúc, như muốn nổ tung luôn vậy, nhưng tôi đã kìm nén nó lại. Tôi cúi đầu liên tục với lòng biết ơn của mình dành cho cô ấy, rồi quay trở về nhà. Khi tôi đã đi đủ xa để không còn nhìn thấy cổng lâu đài nữa, tôi đã nhảy cẫng lên vì sung sướng. May mắn cuối cùng đã đến với tôi. Tôi cảm thấy lâng lâng trong người. Những điều tốt đẹp cuối cùng đã trở thành sự thật.
Tôi trở về nhà để chuẩn bị cho ngày kia.
Bình luận