Chương 1: Ruồng Bỏ

Độ dài: 2563 từ - Đăng lúc:23/08/2021 - Lượt xem: 5370

Ở thế giới này, có tồn tại một khái niệm được gọi là ‘Cấp độ’.

Tất cả các sinh vật sống đều bắt đầu ở Cấp độ 1 và lên cấp bằng cách thu thập các Ngọc Kinh Nghiệm, kiếm được bằng cách tiêu diệt những con quái vật đang hoành hành khắp vùng đất này. Tuy nhiên, những con quái vật này lại cực kỳ nguy hiểm và không phải ai cũng có thể đánh bại chúng.

Những người có khả năng tiêu diệt những con quái vật ấy được gọi là ‘Mạo Hiểm Giả’ — họ đều sử dụng các kỹ năng tấn công mạnh mẽ. Từ khi sinh ra, mỗi người đều được Chúa ban tặng cho một ‘Kỹ năng’ độc nhất vô nhị được xem như là một món quà. Ít nhất, mỗi người sẽ được ban tặng một kỹ năng và sử dụng sức mạnh của chúng để tồn tại. Bất kỳ ai có nhiều kỹ năng mạnh mẽ đều được gọi là những người được chọn bởi  Chúa. Đó là điều mà cha đã dạy tôi trước khi ông mất.

Kỹ năng của tôi là Phàm Ăn. Nó là kỹ năng không có gì đặc biệt ngoại trừ một vấn đề, đó chính là cơn đói dài dăng dẳng. Ở ngôi làng mà tôi sinh ra, mọi người đều gọi tôi là tên vô tích sự và thường hay bị bắt nạt.

Thế giới này không cần thiết phải có tôi. Tôi chỉ là một kẻ bị ruồng bỏ.

Người cha đã từng luôn bảo vệ tôi, khi căn bệnh quái ác ập tới đã cướp đi ông ấy, tôi liền bị cả làng xua đuổi vì kỹ năng vô dụng của mình. Rồi tôi đến Vương quốc Seifort. Lòng tràn đầy hy vọng. Tôi tin chắc rằng mình sẽ tìm được công việc phù hợp ở thành phố lớn này.

Nhưng tôi lại chẳng thể nào mà tìm được công việc tử tế, thế là cuối cùng phải làm một chân gác cổng ở lâu đài với mức thù lao được trả mỗi ngày. Một công việc cực nhọc, phải đứng gác qua mưa, gió và cả khi tuyết rơi. Quan trọng hơn, là lương được trả cực kỳ thấp.

Thành thật mà nói, gác cổng không phải là công việc dành cho một tên dân đen như tôi, nó là công việc của các Thánh Hiệp Sĩ của vương quốc. Vì công việc gác cổng phải tuân theo nguyên tắc ‘3K’ — nhơ bẩn, cực khổ, nguy hiểm — nên các hiệp sĩ cấp cao thường thuê những người lao động chân tay làm việc này thay họ.

“Này, tên gác cổng! Tốt hơn hết là ngươi không nên chểnh mảng công việc, có nghe không đấy?”

Ba Thánh Hiệp Sĩ đang cười toe toét tiến về phía tôi trong bộ giáp tráng lệ. Đó là ba người con nhà Vlerick, một trong năm quý tộc ở Seifort. Chúng cũng là cấp trên của của tôi. Kẻ đang nói chuyện với tôi là người anh cả, Rafale. Còn gã cao to ở bên phải là em trai hắn, Hado. Phía sau là Memil, em gái của hai tên này và là em út trong nhà. Mỗi người trong bọn chúng đều là những Thánh Hiệp Sĩ danh giá, và với mái tóc tím đặc trưng của mình thì bất cứ nơi nào chúng đi qua đều khiến mọi người phải e sợ.

Hầu hết các Mạo Hiểm Giả, các Thánh Hiệp Sĩ là những người thông thạo các kỹ năng có thuộc tính thánh. Hơn nữa, danh hiệu ‘Thánh Hiệp Sĩ’ là một vinh dự chỉ được ban cho những người có địa vị cao. Với những kỹ năng mạnh mẽ được thần thánh ban tặng, các Thánh Hiệp Sĩ có thể chiến đấu với những con quái vật mạnh nhất, đạt cấp độ cao nhất. Trong thế giới này, khi cấp độ của các kỹ năng được tăng lên, thì địa vị và danh tiếng của họ cũng tăng theo. So với những tên dân đen như tôi, các Thánh Hiệp Sĩ là một tồn tại hoàn toàn khác biệt. Điều này có nghĩa là chọc giận họ là một hành động hết sức ngu xuẩn.

“Vâng, thưa ngài Rafale Vlerick.”

Rafale tỏ thái độ khinh thường. Dù rằng tôi cũng chả ưa gì hắn nhưng cũng phải quỳ xuống và cúi đầu trước hắn ta.

“Đây là thù lao của ngươi ngày hôm nay.”

Rafale ném vài đồng xu xuống chân tôi. Anh em hắn thì cười khinh bỉ về phía tôi trước thái độ phô trương quyền lực của hắn.

“Còn không nhanh lên. Ngươi biết đấy, ta không trả công cho kẻ lười biếng đâu đấy.”

Hắn cũng biết, những đồng thù lao này là cả cuộc sống của tôi. Tôi vội nhặt những đồng xu lên, nhưng khi chạm đến đồng cuối cùng, Rafale đã giẫm lên tay tôi.

“Ồ, xin lỗi. Đó là tay ngươi sao? Nó thật bẩn thỉu, ta không nhận ra.”

Hắn cười phá lên khi đang chà đạp bàn tay tôi dưới chân. Dĩ nhiên, là hắn cố tình.

“Đừng quên, những tên vô dụng như ngươi làm việc cho bọn ta. Bọn ta có thể thay thế ngươi bằng kẻ khác bất cứ lúc nào, hiểu không? Hay là nó quá khó để một tên ngu ngốc như ngươi có thể hiểu?”

“Đúng thế!”

Hado nói với tôi.

“Ngươi đang chểnh mảng công việc đấy. Gác cổng là một công việc vinh dự mà bọn ta ban cho ngươi. Nó chỉ là một công việc tình nguyện, nhưng bọn ta lại có lòng tốt trả công cho ngươi. Chính vì thế, hãy tôn trọng những đồng xu đó hơn đi, tên gác cổng.”

“Đúng vậy, giống như những gì anh trai ta nói. Sai lầm của ngươi sẽ trở thành vấn đề với bọn ta đấy. Chỉ cần ngươi mắc một lỗi lầm nào đó thôi, bọn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi một cách nhẹ nhàng đâu.”

Memil nói.

Đây là cách giáo huấn của chúng. Hạ thấp nhân phẩm tôi nhất có thế. Tiêm nhiễm vào đầu tôi rằng tôi chỉ là sinh vật nhỏ bé và yếu ớt trong số các sinh vật sống, và vì có gia tộc Vlerick, tôi mới được phép tiếp tục sống. Cho đến khi tôi đồng ý với điều đó, tôi sẽ không được phép nhặt đồng xu cuối cùng lên. Nếu tôi phản kháng, có thể sẽ phải nói lời tạm biệt với công việc gác cổng này. Và nếu chúng nghĩ rằng tôi đang kháng cự, thì cũng có nghĩa là tôi sẽ không còn được phép có mặt trên thế gian này nữa.

Những màn giáo huấn giữa chủ — tớ như thế này đã diễn ra suốt năm năm trời. Nhưng nếu tôi thật sự chuồn đi, Rafale và anh em của hắn chắc chắn sẽ phát điên lên vì giận dữ. Rồi chúng sẽ dùng các cáo buộc vô căn cứ gán vào tôi để truy nã. Đó chính là con người thật của chúng.

Sự tức giận trong tôi ngày càng lớn dần và tích tụ hơn năm năm trời. Bị buộc phải tuân theo khiến tôi rất tức giận, nhưng cũng chỉ đành bất lực lắng nghe mà không thể làm gì khác được.

Ngay sau đó, kỹ năng Phàm Ăn của tôi thức tỉnh rồi bụng tôi chợt kêu lên. Thấy thế, sắc mặt Rafale thay đổi, hắn bắt đầu xỉ vả tôi.

“Tên khốn, thứ sâu mọt ghê tởm. Ngươi thậm chí không xứng đáng với vị trí gác cổng. Ý ngươi là bọn ta không cho ngươi ăn đầy đủ? Ngươi đang cố ý bôi nhọ danh dự của gia tộc Vlerick vĩ đại đấy à?!”

Sau đó, Rafale đá vào bụng tôi. Cho dù không sử dụng toàn bộ sức mạnh, nhưng nó vẫn là cú đá của một Thánh Hiệp Sĩ. Sự khác biệt về chỉ số sức mạnh giữa tôi và Rafale giống như so ngọn nến với mặt trời vậy. Bị sốc trước cú đá như muốn khiến nội tạng văng ra. Tôi quằn quại dưới đất, rồi ôm lấy bụng và cố gắng lấy lại hơi thở

Trong lúc đầu óc vẫn còn đang quay cuồng, thì chợt giọng nói của Memil truyền đến tai tôi.

“Eo ơi, thật là kinh tởm. Hắn chẳng khác nào một còn giòi.”

“Đứng lên nhanh, tên gác cổng! Nếu như ngươi không làm tốt nhiệm vụ của mình, thì bọn ta sẽ rất khó xử trước các Thánh Hiệp Sĩ khác.”

Rafale đặt chân lên đầu tôi.

“Ta nói rồi, đứng lên nhanh!”

Nhưng điều đó là không thể. Sự khác biệt về sức mạnh giữa chúng tôi là quá lớn. Tôi sẽ không thể nào đứng dậy được cho đến khi Rafale nhấc chân lên. Hắn cũng hiểu điều đó, và rõ ràng rất thích nhìn tôi chật vật dưới sức mạnh của hắn. Hắn lại càng ấn chân xuống sâu hơn. Đầu tôi lại càng đau đớn như búa bổ.

“Rafale, dừng việc đó lại ngay lập tức! Ngươi sẽ giết chết cậu ấy mất. Đáng lẽ ngươi phải bảo vệ cậu ấy chứ. Hành vi như vậy thật sự là không phù hợp với một Thánh Hiệp Sĩ chút nào.”

Rafale lầm bầm.

“Roxy Hart… Hôm nay cô ta trực ca kế tiếp sao.”

Roxy Hart khác với những Thánh Hiệp Sĩ khác. Cô tin tưởng vào việc bảo vệ kẻ yếu, và mái tóc vàng tung bay trong gió là hình ảnh của lòng dũng cảm và sự trung trực.

Cô ấy vừa cứu tôi.

Gia tộc Hart là một trong năm gia tộc đáng kính ở Seifort. Họ nổi tiếng vì coi trọng sự trung thực và công bằng. Vì lý do đó, người dân lại vô cùng yêu quý Tiểu thư Roxy, và đương nhiên tôi cũng nằm trong số đó.

Khi Tiểu thư Roxy nhìn chằm chằm về hướng của chúng, Rafale, Hado và Memil buông ra những lời chửi rủa và bỏ đi. Nhưng khi chúng rời đi, Rafale nhìn về phía Tiểu thư Roxy với một nụ cười thách thức. Tôi biết ánh mắt đó, và tôi cũng biết khuôn mặt đó. Nó đầy sự chán ghét và thù hận. Rafale chắc chắn sẽ trả thù cho sự sỉ nhục này.

Roxy không để tâm đến Rafale. Thay vào đó, cô ấy nắm lấy tay và đỡ tôi đứng dậy, sau đó lấy ra chiếc khăn tay lau đi vệt máu trên trán tôi.

“Cậu ổn chứ?”

“Tôi ổn, chuyện… chuyện này thường xuyên xảy ra. Cám ơn vì đã giúp tôi, Tiểu thư Roxy.”

“Không cần cảm ơn. Cả hai chúng ta đều là người gác cổng. Đây là điều ít nhất tôi có thể làm. Dù sao thì ca của cậu cũng đã kết thúc. Từ giờ sẽ là ca của tôi.”

Tôi cúi đầu sâu và đưa ngọn giáo của mình cho Roxy. Trên nó có gắn một lá cờ có thêu quốc huy của gia đình hoàng gia; nó là biểu tượng của người gác cổng. Roxy nhận nó một cách trịnh trọng. Với những nhiệm vụ ‘3K’ cô vẫn thực hiện nó với thái độ tôn trọng và tôn kính. Nó khiến cô khác biệt so với các Thánh Hiệp Sĩ khác.

Roxy đã nắm lấy tay tôi và nói với vẻ lo lắng.

“Nếu chuyện như thế lại xảy ra một lần nữa, tôi…”

“Không được, tôi không thể gây thêm rắc rối cho cô nữa. Tôi ổn. Cám ơn cô.”

Tiểu thư Roxy vẫn muốn nói điều gì đó, nhưng tôi đã rời đi trước khi cô ấy có thể. Tôi không muốn cô ấy dính líu nhiều đến gia tộc Vlerick. Không có gì đảm bảo rằng chúng sẽ lại sử dụng những thủ đoạn mờ ám với cô ấy hay không, và chỉ tưởng tượng đến nó thôi đã đủ khiến tôi rơi vào tuyệt vọng. Tôi chỉ muốn Tiểu thư Roxy tiếp tục tiến bước trên con đường của mình. Bởi tôi tin rằng bất cứ điều gì cô ấy làm, cuối cùng thì nó cũng là vì lợi ích của người dân mà thôi.

Để làm vơi đi nỗi buồn, tôi đã đi đến quán rượu quen thuộc. Lúc đến nơi, mặt trăng đã lên cao trên bầu trời. Nửa đêm là thời gian bận rộn của các quán rượu. Tất cả mọi người — từ thương nhân, du khách cho đến những cô gái bán hoa,... — ngồi uống rượu cho đến khi mặt đỏ bừng.

Tôi ngồi vào chỗ ưa thích của mình ở quầy, dù không nói gì nhưng vẫn được rót rượu bởi người phục vụ thân quen. Đó là loại rượu rẻ tiền nhất ở đây nhưng có nồng độ cồn cao. Nó có thể làm cho người ta say và quên đi hết những buồn phiền trong lòng.

“Phục vụ, bánh mì và súp.”

“Có ngay đây.”

Bữa tối của tôi là bánh mì được làm từ lúa mạch đã nướng từ lâu và súp thì vô vị nấu với rau củ còn sót lại từ các món ăn khác. Đã năm năm rồi tôi chưa được nếm qua vị thịt, lần cuối cùng tôi được cảm nhận nó, thì lại là một bữa ăn cực kỳ tệ. Mà dù sao, tôi cũng quên đi vị của nó rồi.

Mặc dù kỹ năng Phàm Ăn luôn khiến tôi đói, nhưng tôi lại không có tiền để thỏa mãn cơn đói của mình. Điều tốt nhất tôi có thể làm là dập tắt cơn đói bằng cách ăn thức ăn càng chậm càng tốt. Trong khi tôi nhấm nháp bánh mì và rượu, thì người phục vụ đã đi đến.

“Công việc gác cổng thế nào rồi?”

“Rất vất vả.”

“Tôi hiểu rồi… Chà, tôi sẽ cầu nguyện cho cậu sẽ không giống người trước.”

Tôi không trả lời lại. Tôi nghe người ta nói rằng người gác cổng mà gia tộc Vlerick thuê trước khi tôi nhận việc đã chết vì làm việc quá sức. Ông ấy không quá khác biệt so với tôi — một người bình thường không có kỹ năng nào làm nên tên tuổi. Trải qua những ca gác không ngừng nghỉ, rồi bị trừng phạt, ông ấy trở nên gầy gò và yếu ớt, và một ngày nọ, ông ấy chỉ đơn giản là gục ngã và chết như một con rối bị cắt dây.

Ông ấy đã chết khi vẫn đang làm nhiệm vụ. Nhưng khi gia tộc Vlerick tìm thấy ông ấy, chúng đã kiểm tra xác chết và gọi ông ấy là kẻ vô dụng. Người phục vụ nói rằng anh ta đã tận mắt chứng kiến cảnh đó. Anh ta nói rằng, đến bây giờ cũng không thể nào quên được cảnh tượng bi thảm đó. Nó đã in sâu vào trong tâm trí anh.

Vậy điều gì sẽ xảy ra với tôi…?

Tôi tự hỏi.

Nếu Roxy không đến khi Rafale đang ‘giáo dục’ tôi, có lẽ tôi cũng đã có một kết cục chẳng kém. Tôi đã sống sót qua hôm nay… nhưng với tình trạng này, tương lai của tôi cũng không còn dài nữa.


Bình luận